Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí

Thời gian bốn năm trôi qua, nỗi nhớ mẹ và em gái trong tôi càng nặng, tôi ở thư viện trong trường lén học tâm lý học, thậm chí sách về xã hội đời sống tôi cũng xem, tôi cảm thấy, như vậy mình có thể nhanh chóng trưởng thành, như vậy, tôi có thể sớm gặp lại mẹ và em gái.

Cuối cùng cũng có một ngày bố tự mình tới đón tôi, đưa tôi về nhà, mà thái độ dịu dàng ấy khiến tôi nhớ lại bốn năm trước, trong lòng khó chịu khó nói nên lời, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Tôi vừa vào cửa, liền được một bé gái chạy tới ôm chầm, tôi nghe cô bé gọi: "Anh..."

Trong nháy mắt đó tôi sững sờ, đầu óc trống rỗng, tôi không ngờ hạnh phúc lại tới nhanh như vậy, nhưng, tục ngữ có câu: "Trong họa gặp phúc", tôi thế mà quên mất câu này. Cho nên ngay sau đó, tôi không biết mình phải phản ứng ra sao.

Thải Dĩnh khóc lóc nói với tôi: "Anh... Anh... Mẹ... Mẹ đi rồi."

Tôi còn chưa bước ra từ vui sướng đã bị một trận lôi đình giáng xuống thật mạnh. Thì ra cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục chính là như vậy.

"Thần Hi à, con đưa Thải Dĩnh về phòng mình nghỉ ngơi trước đi, đi đường xa như vậy..." Nhìn ánh mắt tôi lúc này, ông ta không nói tiếp.

Có lẽ thái độ tôi khi đó quá khủng bố, tôi chỉ biết, mẹ tôi đi rồi, sự dịu dàng của mẹ mãi mãi không về nữa, mà tôi đến cuối cùng vẫn không thể đi thăm bà ấy. Mà tất cả, đều do người đàn ông trước mắt này tạo thành, còn có tiểu tam nghênh ngang vào nhà kia.

Tôi kéo lấy em gái đi về phía phòng của mình, tôi cảm thấy nơi này thật dơ bẩn, đặc biệt là hai người kia.

Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống của tôi chỉ có em gái, tôi dành mọi sự ấm áp, tất cả yêu thương cho cô bé, bởi vì tôi nợ nó một tuổi thơ, thời gian bốn năm kia chúng tôi không ai vui vẻ, mà tôi nợ cô bé rất nhiều.

Sau, tô nhân lúc mọi người không chú ý để lại một tờ giấy cho Thải Dĩnh, một mình về thành phố xưa, cái nơi ấm áp nhất, cái nơi đến cuối cùng vẫn không thể trở về, ký ức của tôi cũng dần xa vời, thế mà không thể tìm được đường về nhà, cũng không thấy những con đường đã từng đi qua.

Cuối cùng, tôi thấy phía trước có một cây hoa anh đào, khi gió thổi qua, lại có mấy cánh hoa rơi xuống.

Mà dưới gốc cây là một cô gái, bóng dáng cũng cô đơn như vậy, tôi nhịn không được mà đi đến, tôi thế mà cảm nhận được sự bi thương của cô.

Thì ra cô cũng đi lạc, thì ra tôi không có mẹ, cô ấy không có ba, thì ra vận mệnh hai người chúng tôi tương tự, may mắn là, tôi còn có một đứa em gái, em gái là toàn bộ của tôi. Mà cô ấy, chỉ có một mình.

"Cậu tên gì?"

"Tớ tên Thẩm Duy Nhiên."

"Duy Nhiên... Cái tên nghe thật kỳ lạ..." Tôi lầm bầm, lại giống như đang hỏi cô gái đó.

"Sao lại kỳ lạ? Ảm nhiên thần thương, duy biệt ảm nhiên (1), chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu thơ này sao!" Cô gái không cam lòng yếu thế mà phản bác tôi.

(1) Ảm nhiên thần thương, duy biệt ảm nhiên (黯然神伤,唯别而已): trích từ "Biệt phú" của Giang Yêm

Mà tôi, lại bị bộ dáng nghiêm túc của cô ấy chọc cười.

"Vậy sao cậu lại một mình ở đây?"

"Tớ... Tớ đi lạc, không tìm được đường về nhà." Cô gái ủy khuất nói.

"Thế à... Tớ cũng vậy, tớ đang đi tìm mẹ, nhưng tớ lại không tìm thấy bà ấy..."

"Cậu... Cậu đừng buồn, đàn ông con trai không thể khóc."

"Được! Thẩm Duy Nhiên, tớ nhớ kỹ cậu rồi! Sau này tớ lớn lên, tớ sẽ chăm sóc cậu cả đời, chắc chắn không để cậu đi lạc!"

"Thật sao?" Cô gái dường như không tin."

"Đương nhiên là thật, chúng ta ngoắc tay..."

"Ngoắc tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi."

"Tớ sẽ luôn chờ cậu!"

Giọng nói tuy non nớt nhưng lại tràn ngập sức lực.

Mà lúc ấy, tôi thật sự cho rằng đó là cả đời.

Hai người chúng tôi vẫn luôn chờ, chờ đến trời tối, cũng không chờ được người tôi muốn gặp. Chúng tôi ngồi dưới gốc hoa anh đào, cùng đếm sao, cùng cho nhau ấm áp.

Hai đứa trẻ khiếm khuyết tuổi thơ đều khát vọng ấm áp, sợ hãi cô độc như vậy.

Tôi còn cười nói với cô ấy: "Cậu xem, ngôi sao sáng nhất bầu trời chính là mẹ tớ, bà ấy đang nhìn hai chúng ta!"

OoOoO

Tôi thật sự cho rằng đó là vĩnh viễn, lại không biết vĩnh viễn xa như vậy, mà đó cũng chỉ là vĩnh viễn thuộc về một mình tôi.

Sáng sớm hôm sau, mỗi người chúng tôi đều bị người nhà đưa về, thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt.

Tôi chỉ biết khi ôm đứa em gái không ngừng khóc, tôi mới hiểu được, thì ra ngoại trừ đứa em này, tôi vẫn còn một người tên Thẩm Duy Nhiên chờ tôi.

Con bé nức nở kể với tôi: "Anh, sau này anh đừng để em không tìm thấy anh nữa, được không, em sẽ điên mất."

"Được, anh sẽ không bao giờ để em không trông thấy anh." Bởi vì tôi biết, một người cô độc gian nan thế nào.

"À đúng rồi, anh, hôm qua em không tìm được đường về nhà, là một anh trai tên họ Thượng Quan đưa em về." Khi nhắc tới người này, Thải Dĩnh đã ngừng khóc, chỉ còn thút thít.

"Được, có thời gian anh nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy."

Tôi chưa bao giờ ngờ anh Thượng Quan mà con bé nhắc tới cuối cùng lại trở thành bạn thân nhiều năm của tôi, thậm chí trên con đường cô độc, cậu ấy đã cho tôi một chút ấm áp. Nhưng tôi không biết, Thải Dĩnh gặp được cậu ấy, là may mắn hay bất hạnh.

Bảy năm, tôi dùng thời gian bảy năm, cuối cùng cũng được gặp lại cô ấy lần nữa, Thẩm Duy Nhiên.

Ngày khai giảng đầu tiên, nhưng cô ấy hình như không nhớ tôi, cô ấy đã thay đổi, tóc dài xõa trên vai, luôn ngước mắt nhìn lên bầu trời, cô gái này không giống cô ấy, đồng thời, tôi cũng cảm nhận được cô ấy rất khó gần.

Nhưng tôi không sợ, Duy Nhiên, nơi nào có cậu, chính là trời nắng.

Hôm đó trùng hợp trời mưa, tôi theo sau cô ấy, nhìn cô ấy vì một bụi cỏ mà tiếc hận, cô ấy lại không biết, trong mắt tôi, cô ấy cũng là một ngọn cỏ ngoan cường.

Lúc ấy gặp mặt, tôi được như ý nguyện nói chuyện với cô ấy, thậm chí còn nhờ thời tiết mà đưa cô ấy về nhà.

Tôi luôn cảm thấy cô ấy chìm đắm trong bi thương, sau tôi mới biết được bảy năm quá khứ của cô ấy, thì ra, từng có một người tên Tưởng Thần xuất hiện trong cuộc đời cô, tôi đột nhiên không biết sự xuất hiện của mình có thể bù đắp được bảy năm đó không.

Tôi cuối cùng cũng hiểu, tôi không bù đắp được, tôi cũng bắt đầu học theo nam thứ trên TV, vui vẻ buông tay, chúc phúc cho họ.

Dù sao tôi cũng không phải Tưởng Thần, tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc.

Cho nên, người con gái tôi yêu, tôi vì em mà tìm ra một con đường, tôi chân thành chúc phúc cho em và Tưởng Thần, mặc kệ phía trước xảy ra chuyện gì.

Bởi vì đúng như câu ấm áp nhất kia nói: "Trên đời này, chuyện hạnh phúc nhất không hơn gì người con trai em thích cũng yêu thầm em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui