"Không phải là loại bỏ, mà tôi chỉ cảm thấy bằng cấp của chúng ta chênh lệch khá nhiều, hoàn cảnh cũng cách nhau quá xa, căn bản không thích hợp, nên không cần phải bàn thêm nữa."
"Tôi không ngại."
"Nhưng tôi lại rất để ý." Hoắc Miên cười nói.
Lúc Hoắc Miên mỉm cười, hai bên má cô xuất hiện hai má lúm đồng tiền nhỏ, nhìn rất đẹp mắt.
Lâm Minh Vũ thừa nhận, trước khi đến xem mắt, anh ta chưa hề để mắt đến cô y tá thực tập nhỏ bé này.
Anh ta chỉ đi vì nể mặt chị họ mình mà thôi, nhưng sau khi tiếp xúc thì anh ta phát hiện ra cô y tá này khá đặc biệt.
"Tôi không ngại thì cô còn để ý làm gì chứ?" Lâm Minh Vũ phiền muộn hỏi.
"Vì tôi biết lượng sức mình." Hoắc Miên tiếp tục cười.
"Biết bản thân ở đâu là việc tốt, nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh, tôi đã nói rõ rồi, tôi không ngại cưới một cô vợ không biết cái gì. Nếu cô ngại công việc của tôi quá đặc biệt, sợ không có tiếng nói chung thì tôi cũng không trách cô, dù sao thì… tính chất công việc của ngành pháp y khá đặc thù, hơn nữa độ khó cũng rất cao, không phải ai cũng có thể trao đổi với tôi."
"Đó cũng không phải là vấn đề, tôi không hề lo lắng về chuyện này." Hoắc Miên là một cô gái rất thật thà, lúc nói những lời này, cô không nghĩ quá nhiều.
Nhưng người nói vô ý, người nghe lại có tình, vốn Lâm Minh Vũ đang thầm cảm thấy tức tối, nghe Hoắc Miên nói vậy, anh ta trào phúng cười nói: "À, cái gì mà không phải vấn đề, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, kiến thức chuyên ngành của pháp y rất sâu, không phải là mấy kiến thức cơ bản mà y tá các cô được học ở học viện y kia đâu, hiểu không? Đừng tưởng rằng mình biết rất nhiều, đúng là cô biết lượng sức mình, nhưng cô không biết là mình đang cố tình giả vờ hiểu à?"
"Tôi không, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi." Hoắc Miên tỉnh táo trần thuật.
"Hả? Sự thật gì cơ? Cô chỉ là một y tá tốt nghiệp một học viện y hạng ba, có thể biết được cái gì chứ? Tôi rất ngạc nhiên đấy." Giọng nói của Lâm Minh Vũ lộ rõ vẻ khinh thường, anh ta luôn rất kiêu ngạo về kiến thức chuyên ngành của bản thân.
Những lần xem mắt trước cũng có vài cô gái bằng cấp tương đối cao định nói chuyện về kiến thức chuyên ngành để khoe khoang với anh ta, cuối cùng đều bị anh ta hỏi đến mức nghẹn họng không trả lời được.
Mà cô y tá Hoắc Miên này hôm nay lại nói không biết ngượng, thật sự khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.
"Anh Lâm, tôi nghĩ có lẽ đôi khi anh quá phiến diện rồi. Đúng, tôi là y tá, nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu những kiến thức chuyên ngành khác. Bằng cấp không thể hiện tất cả mọi thứ, trái lại, rất nhiều người có bằng cấp không cao nhưng lại cống hiến nhiều."
"Những điều cô nói đều là lý luận suông, không có tí ý nghĩa nào. Vậy đi, chính miệng cô vừa nói là hiểu kiến thức chuyên ngành của pháp y chúng tôi, vậy thì chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, không nhắc đến những vấn đề khác nữa, chỉ nói về vấn đề chuyên ngành, dám không?"
"Nếu làm như vậy mà có thể thay đổi thành kiến của anh đối với chuyện bằng cấp thì tôi rất sẵn lòng."
"Được rồi, cô ngồi đi, nhưng tôi nói thẳng trước, nếu cô không trả lời được vấn đề mà tôi đã đưa ra thì cô phải trịnh trọng xin lỗi tôi, phải phụ trách về việc làm và lời nói cuồng vọng của mình khi nãy."
"Được."
"Nếu cô có thể trả lời đúng hết thì tôi sẽ xin lỗi cô, tôi cũng sẽ thay đổi thành kiến của bản thân đối với người có bằng cấp thấp, cô thấy sao?" Lâm Minh Vũ hỏi.
"OK." Vốn dĩ Hoắc Miên định rời đi rồi, nhưng sau khi nghe Lâm Minh Vũ nói cô lại đổi ý, nếu không dạy dỗ tên pháp y thích tỏ vẻ này, cô thật sự nuốt không trôi cơn tức trong lòng mình.
"Tất nhiên, nếu như bây giờ cô nhận thua thì… vẫn còn kịp đấy, tôi sẽ không giễu cợt cô vì chuyện này đâu."
"Không cần, còn chưa thử mà đã nhận thua không phải là phong cách của tôi." Hoắc Miên nhàn nhạt đáp.
"Cô thật sự rất đặc biệt." Lâm Minh Vũ cười.
"Có câu nói, thời gian quý hơn vàng đấy anh Lâm, chúng ta bắt đầu tâm sự về chuyên ngành của anh đi." Hoắc Miên nghiêm túc nói.