"Tiện đường." Tần Sở nhìn thoáng qua Hoắc Miên rồi mở miệng.
Hoắc Miên không nói gì nữa, lên ghế phụ ngồi.
Một đêm mệt mỏi khiến cơ thể và đầu óc cô đều có chút tiều tụy, sau khi lên xe cô lập tức nhắm mắt lại dưỡng thần.
Tần Sở cũng không nói gì mà chỉ bật nhạc trong xe lên.
Giai điệu du dương vang lên, là bài hát của Thủy Mộc Niên Hoa….
Vì mơ thấy em rời đi, anh bừng tỉnh khỏi cơn khóc thầm.
Nhìn gió đêm thổi qua cửa sổ, liệu em có cảm nhận được tình yêu của anh.
Đến ngày ta già đi, liệu em có còn bên anh.
Nhìn những lời thề giả dối tan biến theo chuyện xưa.
Bao nhiêu người từng yêu mến dung nhan lúc trẻ của em, nhưng có mấy ai lại chịu thừa nhận sự thay đổi vô tình của năm tháng.
Trong cuộc đời ta có biết bao nhiêu người đã đến rồi lại đi, nhưng đời này có em, anh sẽ luôn ở cạnh bên em.
Vốn dĩ Hoắc Miên đang định ngủ, nhưng nghe xong bài này cô lại cảm thấy tỉnh hẳn.
Mặc dù cô là thế hệ 9x nhưng lại không hâm mộ idol mà chỉ thích nghe vài bài hát cũ, nhất là thể loại về thời học sinh.
Trước kia cô có một chiếc USB chứa rất nhiều bài hát yêu thích.
Về sau lúc vội dọn nhà, Tần Sở không cho cô mang cái gì theo, nên có lẽ đã mất rồi, bây giờ nghĩ lại thấy thật tiếc.
Cô nhớ rõ trong chiếc USB kia, ca khúc đầu tiên là bài hát "Trọn đời có em" của Thủy Mộc Niên Hoa này.
Nào ngờ hôm nay lại có thể nghe được bài này trong xe của Tần Sở, đúng là rất ngạc nhiên.
Nhưng khi nghe đến bài hát tiếp theo là bài "Khi tình yêu ở bên" của Lưu Như Anh, Hoắc Miên hơi mất bình tĩnh.
Cô mở to mắt ra hỏi: "Trùng hợp thật đấy, playlist của anh rất giống với playlist của em trước kia."
"Chiếc USB này anh tìm được trong phòng trọ trước kia em ở đấy."
"Hả…" Nghe thấy Tần Sở nói vậy, Hoắc Miên cực kì khiếp sợ.
"Vậy tức là anh lấy USB của em à? Lại còn không nói cho em biết, anh có biết là hành động của anh vô lễ lắm không hả?" Hoắc Miên hơi bực mình.
"Anh dùng đồ của mình thì có gì là vô lễ chứ?" Tần Sở ngụy biện.
"Xin người, đây là đồ của em, hiểu không?" Hoắc Miên cãi lại.
"Chúng ta là vợ chồng, tất cả tài sản đều là của chung, của em cũng là của anh."
Hoắc Miên bực bội phản bác: "Nói vậy thì một nửa tập đoàn GK cũng là của em đúng không, bây giờ em chỉ cần ở nhà cũng là tỉ phú à?"
"Đúng vậy." Tần Sở trả lời rất nhẹ nhàng, vốn dĩ anh không hề quan tâm đến tài sản của mình.
Cho nên anh cũng không hề làm mấy cái công chứng tài sản trước hôn nhân, nhất là đối với Hoắc Miên thì anh cam tâm tình nguyện cho cô tất cả.
Thấy Tần Sở trả lời nhẹ nhàng như vậy, Hoắc Miên lại không đành lòng cãi nhau nữa, chỉ thở dài…
"Tần Sở, đừng bắt nhân viên ở tập đoàn trực ca đêm nữa, trần đời này làm gì có chuyện nhân viên văn phòng lại thức đêm đi làm chứ, quá hoang đường."
"Em tìm anh chỉ để nói chuyện này?" Tần Sở nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui.
"Đúng vậy, em vô tình nghe được chuyện này lúc ăn cơm ở căng tin, GK nhiều người như vậy, anh có biết là quyết định này ảnh hưởng đến bao nhiêu người không? Em không thích vậy, anh cũng không phải là trẻ con nữa, không thể tùy hứng như vậy được, mau sửa thời gian về như cũ đi."
"Có thể."
Tần Sở đồng ý dễ dàng như vậy, Hoắc Miên còn đang thấy thắc mắc sao hôm nay anh dễ nói chuyện thế, thì lại nghe thấy anh nói thêm một câu: "Trừ khi em hôn anh một cái."
"Làm ơn, đây là nhân viên của anh, chuyện này liên quan gì đến em chứ?" Hoắc Miên câm nín.
"Đúng là những người kia đều là nhân viên của GK, nhưng anh là chồng em đấy, em khiến tâm trạng anh tốt hơn thì tất nhiên là anh sẽ chỉnh lại thời gian về như cũ."
Thấy Tần Sở vô lại như vậy, Hoắc Miên cũng không còn cách nào khác, nhanh chóng hôn nhẹ một cái qua loa lên mặt anh.
"Được rồi, mau gọi điện thoại chỉnh lại giờ làm cho mọi người đi."
"Anh có bảo em thơm má anh đâu, em tự ý làm gì thế." Tần Sở khó hiểu nhìn Hoắc Miên.
"Tần Sở, anh là đồ khốn kiếp." Hoắc Miên cắn răng lườm anh.
"Làm lại, lần này nhớ phải hôn lên môi thì mới được." Tần Sở kiêu ngạo ngang ngược ra lệnh.