Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

"Tần Sở, anh đừng khinh người quá đáng!" Hoắc Miên cau mày cảnh cáo.

"Gì? Em ngại à? Không sao, anh không ngại." Dứt lời, không đợi Hoắc Miên nói gì, Tần Sở liền đạp phanh lại, dừng xe ở ven đường, thuận thế đè lên người Hoắc Miên.

Nụ hôn này của Tần Sở rất mạnh mẽ, làm cho Hoắc Miên gần như không thở được.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa sổ xe.

Tần Sở bực bội mở cửa sổ xe, liền thấy một cảnh sát giao thông cầm hóa đơn phạt đứng bên cạnh.

"Ở đây không được phép đỗ xe, vi phạm phạt hai trăm tệ."

Nào ngờ Tần Sở lấy vài tờ một trăm tệ đưa cho cảnh sát giao thông, nói: "Cho anh hết, anh tiếp tục làm việc đi."

Cảnh sát giao thông cầm tiền, bỗng nhiên không biết phải làm sao.


Kẻ có tiền đều tùy hứng thế này sao? Bảo cảnh sát giao thông đứng một bên ghi hóa đơn phạt, sau đó bọn họ ở trong xe chơi… xe chấn?

"Tần Sở, anh đè bẹp em rồi!" Hoắc Miên đẩy mạnh Tần Sở ra.

"Ồ, vậy lần sau cho em nằm trên."

"Vô lại!" Hoắc Miên đỏ mặt ngồi dậy, chỉnh sửa đầu tóc rối bời.

Tần Sở tao nhã lau khóe môi của mình, sau đó nổ máy lái xe đi, để lại cảnh sát giao thông cầm tiền ngổn ngang trong gió.

Cuối cùng, Tần Sở lái xe đến một nhà hàng hải sản. Vì biết Hoắc Miên cuồng hải sản, cho nên anh mới cố ý tới nhà hàng này.

Bảy năm trước, bọn họ nhiều lần ăn hải sản cùng nhau. Có điều, Hoắc Miên không biết dạ dày của Tần Sở rất nhạy cảm, ăn hải sản sẽ bị viêm ruột. Mặc dù như vậy, anh vẫn không nói tiếng nào cùng cô ăn hải sản.

Hai người gọi cả bàn thức ăn, đều là món Hoắc Miên thích ăn.

"Có phải xa xỉ quá rồi không?" Hoắc Miên cảm thán.

"Ăn đi, lần này không cần em tính tiền." Tần Sở nhếch môi.

"Em không có ý này, em chỉ cảm thấy ăn không hết thì lãng phí quá."

"Vậy ăn hết là được."

"Anh thật là…" Hoắc Miên cảm thấy có đôi khi cô không cách nào nói chuyện với Tần Sở được, không biết trong đầu anh toàn những thứ đâu đâu nữa, thỉnh thoảng câu trả lời của anh thật sự khiến người ta nghe mà tức chết.

Nhà này hải sản này rất nổi tiếng ở thành phố C, trang trí rất xa hoa. Một bữa cơm có giá ít nhất mấy chục nghìn tệ. Cho nên, phần lớn người đến đây ăn là người giàu có. Hoắc Miên không ngờ lại gặp Hoắc Tư Khiêm ở đây, chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.


"Em Tiểu Miên." Anh ta luôn mỉm cười chủ động chào hỏi cô.

Hoắc Tư Khiêm ôm một cô gái ngực to vóc dáng nóng bỏng, rõ ràng không phải là cô gái trong lần gặp ở bệnh viện.

Về cuộc sống cá nhân của Hoắc Tư Khiêm, Hoắc Miên biết anh ta là kiểu người không đứng đắn, rất hay đổi bạn gái, thường xuyên xuất hiện trên trang đầu báo giải trí.

Bốn công tử quốc dân gì đó, đều bị đội chó săn đào bới sạch sẽ.

Hoắc Tư Khiêm cũng không ngờ có thể gặp được Hoắc Miên ở đây, chủ yếu là người bên cạnh Hoắc Miên, đó là… Tần Sở?

"Thật không ngờ có thể thấy cảnh hai người bên nhau lần nữa." Hoắc Tư Khiêm cười nói.

Tần Sở không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: "Anh nên cảm thấy may mắn vì có thể thấy cảnh này khi còn sống."

"Thật là khiến người ta bất ngờ mà, hai người là tình cũ không rủ cũng đến sao?" Nụ cười của Hoắc Tư Khiêm hơi phức tạp.

Hoắc Miên ngẩng đầu, không khách sáo nói: "Liên quan gì đến anh?"


"Anh là anh trai, tất nhiên phải quan tâm đến chuyện cả đời của em gái rồi. Gần đây anh đang chuẩn bị tiệc mừng thọ của cha, lúc đó em đến không?"

"Đùa gì thế, có liên quan gì tới tôi đâu."

"Em tuyệt tình như vậy, cha chắc chắn sẽ thất vọng."

"Ông ta sẽ không thất vọng. Ông ta có Hoắc Nghiên Nghiên là đủ rồi, sẽ không để ý tôi tuyệt tình hay không tuyệt tình."

"Không phải đâu, sau lần gặp mặt trước, cha hỏi anh không ít chuyện của em, có thể thấy cha rất muốn em trở về."

"Không thể nào, ông ta đừng có mơ!" Hoắc Miên nói kiên quyết.

"Xem ra bây giờ em có chỗ dựa vững chắc rồi, không thèm trở về nhà họ Hoắc nữa. Có điều, Tiểu Miên, em xác định Tần Sở có thể bảo vệ em cả đời, sẽ không bỏ em lại rồi chạy ra nước ngoài giống bảy năm trước chứ?" Hoắc Tư Khiêm cười kỳ quái.

Nghe những lời này, Tần Sở và Hoắc Miên đều thay đổi sắc mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận