"Không có gì." Hoắc Miên nghẹn ngào quay đầu sang chỗ khác.
Tần Sở cưng chiều lau nước mắt trên mặt Hoắc Miên. Cô lập tức kéo tay anh xuống.
"Đừng nhúc nhích, sẽ chảy máu."
"Được." Tần Sở mỉm cười, không nói nhiều.
"Được rồi, anh có cho nhân viên GK chuyển ca không?" Hoắc Miên đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
"Có."
"Thật sao?" Hoắc Miên nghi ngờ hỏi lại.
"Không tin thì em có thể tự xem." Tần Sở lấy điện thoại, mở camera giám sát trong tổng bộ tập đoàn cho Hoắc Miên xem.
Quả nhiên, các nhân viên đều đi làm bình thường, lúc này Hoắc Miên mới yên tâm.
"Anh bị thế này rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng đến công ty."
"Không sao, truyền dịch xong thì anh đi."
"Không được, truyền dịch xong cũng không cho đi, ở nhà nghỉ ngơi cho em." Hoắc Miên ra lệnh.
"Em sẽ ở cùng anh sao?" Tần Sở hỏi.
Hoắc Miên hơi xấu hổ, không trả lời, cũng không từ chối.
Một lát sau, Hoắc Miên từ từ nói: "Hôm nay em trực đêm, cả ngày sẽ ở nhà. Anh muốn ăn gì thì nói với em, em nấu cho anh ăn."
"Muốn ăn gì cũng được sao?" Tần Sở nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Miên, đôi mắt lóe sáng.
Hoắc Miên nhìn liền biết anh lại có ý nghĩ xấu xa gì rồi.
Quả nhiên, Tần Sở hỏi tiếp: "Anh có thể ăn em không?"
"Không thể." Hoắc Miên lập tức từ chối thẳng.
Tần Sở hơi thất vọng, cúi đầu nhìn dây truyền dịch, không nói lời nào.
Thấy vẻ uất ức của anh, Hoắc Miên cảm thấy không đành lòng, bèn dỗ: "Lát nữa em nấu cháo rau cho anh ăn, bị viêm ruột không thể ăn món có dầu mỡ."
"Ý của em là anh không thể ăn em, vì em có quá nhiều dầu mỡ sao?" Tần Sở ngẩng đầu trêu.
Hoắc Miên lập tức nổi giận.
"Anh muốn chết sao? Em không có mỡ!"
"Đúng vậy, em béo nhưng không ngán."
Hoắc Miên thở hổn hển. Nếu không phải anh đang là bệnh nhân, thì cô thật sự muốn túm anh ném ra ngoài cửa sổ. Tuy bên ngoài là tầng mười sáu, thế nhưng cô thật sự không quan tâm được nhiều như vậy.
Đương nhiên, một Tần Sở trẻ con thế này hoàn toàn giống bảy năm trước, không chỉ xấu bụng mà còn độc miệng.
Trước đây, bọn họ cãi nhau, cãi nhau liên tục, rồi không hiểu tại sao ở bên nhau. Thật ra, mỗi khi nhớ lại đoạn tình cảm sâu sắc này, đều cảm thấy có rất nhiều điều tốt đẹp. Nếu không có những nhân tố bên ngoài, thì Hoắc Miên sẽ cảm thấy gặp được Tần Sở là điều tốt đẹp nhất trong đời của cô.
Chỉ tiếc, sau này xảy ra bi kịch…
Hoắc Miên nấu cháo xong, vừa múc ra cho Tần Sở liền nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Hoắc Miên hơi thay đổi.
Thông minh như Tần Sở đương nhiên là nhìn ra đã có chuyện.
"Điện thoại của bệnh viện à?" Tần Sở chủ động hỏi.
Hoắc Miên gật đầu: "Có hai phụ nữ mang thai tới chờ sinh, bệnh viện không đủ nhân viên, những y tá của khoa khác không có kinh nghiệm đỡ đẻ, cho nên…" Nói tới đây, Hoắc Miên dừng lại.
"Em đi đi."
"Nhưng cơ thể của anh…"
"Anh là tiến sĩ y khoa, đừng nói là viêm ruột, dù là phẫu thuật bắc cầu động mạch vành thì anh cũng có thể tự mổ bụng mình."
Những lời này của Tần Sở chọc cho Hoắc Miên bật cười.
"Vậy em đến bệnh viện trước, sáng mai mới có thể trở về. Anh nghỉ ngơi cho khỏe, đừng ngủ quên, nhớ coi truyền dịch."
"Ừ."
Sau khi thay đồ, Hoắc Miên vội vàng ra cửa. Tần Sở ở nhà truyền dịch. Anh lấy điện thoại ra bắt đầu xử lý email của công ty.
Tổng bộ tập đoàn GK.
Bà Tần nhớ con trai, không kìm được lái xe đến tổng bộ tập đoàn, song lại phát hiện Tần Sở không ở trong công ty.
"Con tôi đâu?" Bà Tần sầm mặt hỏi.
"Hôm nay Tổng giám đốc Tần không đi làm. Có điều, ngài ấy có dặn dò tôi nếu có việc thì gọi điện thoại cho ngài ấy." Trợ lý Tiểu Dương cẩn thận nói.
"Dẫn tôi tới chỗ nó ở."