"Không dám." Tần Sở chưa từng dám khiêu chiến chỉ số IQ 130 của Hoắc Miên.
"Anh còn không nghe cuộc gọi video?" Hoắc Miên nổi giận.
"Tiểu Miên, anh không ở nhà, anh đang ở công ty. Mẹ anh tới công ty gặp anh, mà em không muốn bọn họ biết chuyện của chúng ta, cho nên anh không thể để mẹ anh đến nhà mới của chúng ta được." Tần Sở kiên nhẫn giải thích.
"Ồ." Sau khi đáp lại một chữ, Hoắc Miên im lặng.
Rất hiển nhiên, Hoắc Miên không thích mẹ của Tần Sở, đầu sỏ hại chết chú Cảnh năm xưa.
Cô nhét điện thoại vào trong túi. Nếu Tần Sở đã không sao thì cô không cần quan tâm anh nữa. Lo lắng cái gì chứ? Không phải đã nói là không yêu sao? Quan tâm anh chỉ là vì anh bị viêm ruột khi ăn hải sản cùng cô. Ừ, chính là như vậy.
Hoắc Miên tự lừa mình dối người.
Lúc ăn bữa tối trong nhà ăn bệnh viện, Hoắc Miên loáng thoáng nghe nói Hà Mạn từ chức. Có người nói Ngô Hiểu Tuyết không chấp nhận được Hà Mạn làm việc ở khoa mắt, không thể để Hà Mạn và Ninh Trí Viễn sớm chiều gặp nhau. Cho nên, Ngô Hiểu Tuyết kiếm cớ chuyển Hà Mạn sang nhà xác. Hà Mạn biết khó mà lui, trực tiếp từ chức không làm.
Có người nói trước khi Hà Mạn nghỉ làm còn đến khoa mắt ầm ĩ một trận, làm cho Ninh Trí Viễn đẹp mặt.
Hà Mạn là loại phụ nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Cô ta vốn xem thường Hoắc Miên, nào ngờ Hoắc Miên chưa nghỉ việc mà cô ta đã nghỉ việc trước rồi, đúng là khiêng đá đập chân mình.
"Đàn chị, Hà Mạn đi rồi, sau này sẽ yên tĩnh."
"Đúng vậy, miễn cho cô ta đến tìm chị gây phiền phức."
"Có điều, cô ta cũng rất thảm. Nghe nói cô ta đang mang thai, vốn định uy hiếp Ninh Trí Viễn kết hôn với cô ta, nào ngờ giáo sư Ngô cũng mang thai. Ninh Trí Viễn biết nên chọn người nào, liền lừa Hà Mạn uống thuốc phá thai. Nghe nói thuốc phá thai không phá hết, cô ta không dám tới khoa chúng ta cấp cứu, cho nên đến bệnh viện phụ khoa tư nhân nạo thai. Chịu khổ nhiều như vậy, cuối cùng còn bị đá. Nếu em là Hà Mạn, em sẽ không cam lòng, nhất định phải làm ầm lên."
Nghe tới đây, Hoắc Miên hơi xót xa. Cô cảm thấy làm phụ nữ đã rất khó khăn rồi, phụ nữ tội gì phải gây khó dễ cho nhau. Kết cục bây giờ của Hà Mạn thật đúng là vô cùng thê thảm.
"Trước đây không nhìn ra được Ninh Trí Viễn là loại đàn ông cặn bã. Anh ta quen chị lâu như vậy, đối xử tốt với chị như vậy, nhưng đến lượt Hà Mạn lại chỉ là chơi đùa, thật sự là đáng thương." Hoàng Duyệt cảm khái nói.
Hoắc Miên không nói thêm gì, dù sao thì đây cũng là chuyện của người khác.
"Đàn chị, sau này chị cẩn thận một chút, em sợ người giáo sư Ngô đối phó tiếp theo là chị." Hoàng Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không sao, cùng lắm thì chị cũng từ chức, có rất nhiều bệnh viện, chị có thể làm nơi khác."
"Nhưng em nghe nói Ngô Hiểu Tuyết có chút bản lãnh, cô ta ra lệnh cấm ở các bệnh viện lớn, không cho bọn họ thuê Hà Mạn."
"Hà Mạn là Hà Mạn, chị là chị, chị sẽ không sợ cô ta." Nghe đến đây, Hoắc Miên không còn muốn ăn nữa, bèn đặt đũa xuống, từ từ nói.
Ăn cơm tối xong, Hoắc Miên và Hoàng Duyệt quay lại phòng khám bệnh, sau đó đi kiểm tra các phòng.
Bận rộn đến hơn mười một giờ khuya mới được nghỉ ngơi.
"Đàn chị, em đi ngủ một lát, chị giúp em trực nhé."
"Ừ, em ngủ đi, chị trực." Hoắc Miên gật đầu.
Lúc này, có tiếng ồn ào ngoài hành lang.
Hoắc Miên mở cửa đi ra nhìn, vừa thấy liền giật mình sợ hãi.
Một người đàn ông ôm một phụ nữ bụng to chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Cứu mạng! Bác sĩ, bác sĩ ở đâu, mau tới đây, mau tới đây cứu vợ tôi!"
Hoắc Miên thấy sản phụ đã hôn mê, dưới thân tràn ra một mảng máu lớn, nhuộm đỏ chiếc váy màu xanh đen.
"Tiểu Duyệt, mau thức dậy, chạy đi báo cho bác sĩ trực đêm cứu bệnh nhân."
Hoàng Duyệt tỉnh lại từ trong giấc mơ, bối rối nói: "Đàn chị, bác sĩ trực đêm nói trong nhà có chuyện nên về trước giờ rồi. Bây giờ không có bác sĩ phẫu thuật mổ bụng, hay là chúng ta giúp cô ta sinh tự nhiên?"
Hoắc Miên lập tức lắc đầu: "Không được, không sinh tự nhiên được, cô ta bị rong huyết, cần phải cầm máu và truyền máu. Trong tình huống này, sinh tự nhiên sẽ một xác hai mạng, phải lập tức mổ mới được."
Hoàng Duyệt nhìn sản phụ, sau đó nói với người đàn ông: "Bác sĩ phẫu thuật chỗ chúng tôi đã tan làm rồi, hay là anh đổi sang bệnh viện khác?"
"Không được, không còn kịp rồi, vợ của tôi không chịu nổi, cứ kéo dài nữa sẽ chết, cầu xin các cô cứu cô ấy!" Đôi mắt người đàn ông ngấn nước, quỳ phịch xuống mặt đất, trong ngực ôm sản phụ còn đang xuất huyết.
Hoắc Miên nhíu mày, sau một lúc do dự, cô tỉnh táo nói: "Tiểu Duyệt, đưa cô ta vào phòng phẫu thuật, chị đi chuẩn bị đồ."
"Đàn chị, chị muốn làm gì?" Hoàng Duyệt ngẩn ra.
"Phẫu thuật cho cô ta." Nói xong, Hoắc Miên quay vào phòng khử trùng thay quần áo.