"Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân! Chị đi truyền máu cho cô ta."
"Chị biết nhóm máu của bệnh nhân là gì không?" Vẻ mặt Hoàng Duyệt xoắn xuýt, trong lòng lại mờ mịt, bởi vì… ca phẫu thuật này không có tính ổn định, nhiều vị trí không có người làm, chỉ cần một sai lầm nhỏ là xong đời.
Hoắc Miên cực kì bình tĩnh trả lời: "Chị đã kiểm tra nhóm máu xong rồi, là nhóm máu AB. Chị cũng đã lấy huyết tương bên trong phòng chứa của chúng ta."
"Đàn chị, có cái gì chị không biết không, sao cái gì chị cũng biết vậy?"
Hoàng Duyệt kích động muốn khóc. Làm việc chung hơn nửa năm, đàn chị có vẻ bình thường biến thành loại hình toàn năng trong giây phút mấu chốt, có thể liều mạng như siêu nhân được rồi.
"Em đừng căng thẳng, không sao cả, em chỉ cần làm những việc trong các ca phẫu thuật trước đây là được rồi, còn lại để chị làm." Thấy Hoàng Duyệt căng thẳng và bất an, Hoắc Miên mở lời an ủi.
Nghe Hoắc Miên nói vậy, Hoàng Duyệt cắn môi, quyết định to gan tham dự ca phẫu thuật lớn không có bác sĩ mổ chính này.
Hoàng Duyệt làm theo lời Hoắc Miên, lập tức đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân, sau đó theo dõi các chỉ số của bệnh nhân.
Hoắc Miên truyền máu cho bệnh nhân, sau đó đeo mặt nạ thở ô xy, bắt đầu cầm máu cho bệnh nhân.
Tốc độ của Hoắc Miên cực nhanh, làm cho Hoàng Duyệt nhìn mà líu lưỡi.
Sản phụ nằm lõa thể trên giường bệnh, chìm vào hôn mê.
Hoắc Miên tiêm thuốc gây tê toàn thân cho bệnh nhân, bởi vì gây tê cục bộ không có tác dụng với bệnh nhân. Chỉ có trong tình huống bệnh nhân tỉnh táo, gây tê cục bộ mới có tác dụng.
Có điều, gây tê toàn thân có tính mạo hiểm cao hơn gây tê cục bộ. Bởi vì sợ thuốc tê ảnh hưởng đến não của sinh mạng mới ra đời, cho nên trong tình huống bình thường, bác sĩ đều đề nghị không gây tê toàn thân, trừ khi là tình huống đặc biệt.
Mà Hoắc Miên và Hoàng Duyệt đang gặp phải số cực ít tình huống đặc biệt này.
"Thiếu tháng, báo chỉ số."
"Huyết áp 150 - 90, nhịp tim 135, mạch đập yếu, có thể là do mất nhiều máu."
"Huyết áp cao, hạ áp trước, sau đó mổ bụng." Hoắc Miên mang bao tay, cẩn thận kiểm tra phần bụng của sản phụ xem có dấu vết lưỡi dao hay không.
Nếu đây là thai đầu tiên thì có thể trực tiếp phẫu thuật. Còn nếu đây là thai thứ hai thì sẽ rạch lên đường rạch ban đầu, để tránh có hai vết rạch và bị thương lần thứ hai.
Quả nhiên, trên bụng sản phụ có một vết mờ, xem ra là thai thứ hai.
Vậy thì phiền phức hơn rồi, bởi vì vết rạch đã lành lại đó rất ngắn. Điều này tăng độ khó của cuộc phẫu thuật.
"Đàn chị, làm sao vậy?"
"Đây là thai thứ hai, chị muốn rạch lên đường rạch ban đầu, đưa dao cho chị." Hoắc Miên giơ tay.
Hoàng Duyệt run rẩy đẩy xe dụng cụ tới.
Sau đó, Hoắc Miên tỉnh táo rạch lên bụng sản phụ, dùng lực rất chính xác. Có điều, Hoàng Duyệt vẫn rất căng thẳng, quay đầu chỗ khác không dám nhìn.
"Thì ra là ngôi mông, thảo nào xuất huyết nhiều như vậy. Người nhà cô ta cũng thật là hồ đồ, nên thấy từ lúc làm siêu âm màu mới phải. Nếu là ngôi mông thì phải mổ sớm, tại sao lại chờ tới bây giờ." Hoắc Miên nhíu mày, oán trách người thân bệnh nhân không có hiểu biết.
"Ngôi mông, sinh khó… Trời ơi!" Hoàng Duyệt cảm khái nói.
Đây là ca phẫu thuật phức tạp nhất từ trước tới nay, bởi vì cả phòng phẫu thuật chỉ có hai người, mà cả hai đều là y tá.
Không có sự cho phép của cấp trên, Hoắc Miên tự ý một mình phẫu thuật, điều này đã là tội ác to lớn rồi.
Có điều, Hoắc Miên cảm thấy đứng trước mạng sống, quy tắc quy định gì đó đều là mây bay, bởi vì mạng sống là trên hết.
Cô có lòng tin với y thuật của mình, cho nên cô có thể đảm bảo an toàn cho sản phụ, chỉ là phiền phức sau đó… cô thật sự không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Dù sau này có phiền phức thì cô cũng sẽ đối mặt, bởi vì đây là lựa chọn của cô.
Sau khi tan làm, Tần Sở lái xe về nhà, bận rộn tới khuya. Hoắc Miên không ở nhà cho nên căn nhà lớn có vẻ trống trải.
Anh biết cô trực đêm là không được ngủ, cho nên gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Chờ mãi không thấy trả lời, Tần Sở cho rằng Hoắc Miên còn giận chuyện buổi sáng. Thế nên anh dứt khoát gọi điện thoại, chuông đổ thật lâu mà không có người nghe, anh càng cảm thấy là cô giận.
Anh mặc áo khoác, xuống lầu, lái xe đến bệnh viện Số 1. Lúc đi ngang tiệm trà, anh mua bữa khuya và trà sữa nóng.
"Chào cô, tôi tìm Hoắc Miên khoa phụ sản." Trước quầy trực bệnh viện, Tần Sở lễ phép hỏi.
"Được, anh chờ một lát, tôi lập tức liên lạc giúp anh." Hiếm khi thấy được người đàn ông đẹp trai thế này, y tá rất nhiệt tình tiếp đãi Tần Sở, thậm chí còn đỏ mặt khi đối diện với anh.