Editor: Nguyetmai
"Đúng vậy."
"Không được, tôi muốn gặp chú, tôi muốn đối mặt hỏi rõ." Ngô Hiểu Tuyết không chịu bỏ qua.
Cuối cùng, Ninh Trí Viễn ôm Ngô Hiểu Tuyết về phòng làm việc của mình, bởi vì thật sự quá mất mặt.
Hoắc Miên và Hoàng Duyệt thu dọn đồ trong khoa phụ sản xong, tất cả đồng nghiệp trong khoa đều đứng ở cửa tiễn bọn họ đi.
Trưởng khoa Vương lặng lẽ kéo ống tay áo Hoắc Miên: "Tối qua cô làm rất tốt, phẫu thuật rất hoàn mỹ."
"Cảm ơn trưởng khoa Vương." Hoắc Miên mím môi.
"Lúc rảnh tôi mời cô ăn cơm, chúng ta thảo luận kĩ càng về ca phẫu thuật."
"À…" Hoắc Miên thật không ngờ ngay cả trưởng khoa Vương nổi danh về y thuật cũng mời cô ăn cơm để thảo luận y học với cô.
"Hoắc Miên, em cứ ở khoa xét nghiệm một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống, chị sẽ xin viện trưởng điều em về." Y tá trưởng không nỡ xa Hoắc Miên.
"Không sao đâu, y tá trưởng, em làm ở đâu cũng vậy mà."
"Đúng vậy, y tá trưởng, có em làm cùng đàn chị mà, chị đừng lo lắng." Hoàng Duyệt ôm hộp giấy đứng sau Hoắc Miên cười trộm.
Lần này được chuyển đến khoa xét nghiệm, Hoàng Duyệt rất vui vẻ. Bởi vì khoa phụ sản vừa mệt vừa phải trực đêm, vậy mà tiền lương còn không cao, khoa xét nghiệm thì không giống như vậy.
Chỉ đơn giản là rút máu xét nghiệm, dụng cụ đều có sẵn, chủ yếu nhất là khoa xét nghiệm không có trực đêm.
Sau này cô không cần thức đêm nữa rồi, thật sự là quá sung sướng. Mặc dù đây là quyết định xử phạt của bệnh viện, nhưng không hiểu sao Hoàng Duyệt lại cảm thấy viện trưởng đang thưởng trá hình cho bọn họ.
Hoắc Miên bịn rịn chào tạm biệt với các đồng nghiệp khoa phụ sản, sau đó cùng Hoàng Duyệt đến khoa xét nghiệm.
Trưởng khoa xét nghiệm là một ông chú trung niên hơi mập, mang kính mắt, khi cười rất dễ thương, lại còn có một cái tên rất đáng yêu là Hàn Đông Đông.
"Trưởng khoa Hàn, tôi là Hoắc Miên, sau này xin nhờ chú giúp đỡ nhiều hơn."
"Ối trời, cô là Hoắc Miên đó à, mau tới đây ngồi."
"À… không cần, tôi đứng là được rồi."
"Mau tới đây ngồi, nói cho tôi nghe xem tối qua cô đã dũng cảm phẫu thuật cho sản phụ như thế nào. Nghe nói cô biết cả gây mê, trước đây cô từng học rồi sao? Vì sao không thi bác sĩ, làm y tá rất không có tiền đồ. Cô làm việc nghiêm túc như vậy, cô thuộc cung Xử Nữ sao? Đúng rồi, cô thích màu gì?"
Những vấn đề liên tiếp của trưởng khoa Hàn làm cho đầu óc Hoắc Miên choáng váng, không biết phải trả lời vấn đề nào trước.
Cuối cùng, cô đưa ra một kết luận về trưởng khoa Hàn, ông không chỉ là một ông chú mập mạp, mà còn là một ông chú nói nhiều.
Có điều, có một cấp trên thế này, tháng ngày sau này sẽ rất thoải mái, bởi vì cấp trên là một người dễ thân thiết.
Ngay cả Hoàng Duyệt cũng biết lấy máu xét nghiệm thì Hoắc Miên nhắm mắt lại cũng có thể làm, đúng là dễ như trở bàn tay.
Cho đến khi cô gặp Lưu Tư Dĩnh ở khoa xét nghiệm thì mới vô cùng ngạc nhiên.
"Không ngờ gặp cô ở đây." Thấy Hoắc Miên, Lưu Tư Dĩnh lạnh lùng nói.
Hoắc Miên cũng không ngờ ngày đầu tiên đi làm ở khoa xét nghiệm đã gặp bạn học, cũng có thể nói là đối thủ ở trường trung học Số 2.
Không nói là tình địch mà nói là đối thủ, bởi vì Tần Sở chưa từng để ý tới Lưu Tư Dĩnh, lần trước anh còn đăng tin Wechat làm cô ta khó chịu.
"Tôi cũng không ngờ." Hoắc Miên trả lời.
"Lấy máu cho tôi đi, gần đây tôi bị cảm nặng, muốn xét nghiệm máu định kỳ."
"Cô chắc chắn là muốn tôi lấy máu à?" Hoắc Miên xác nhận lần nữa.
"Đương nhiên, tôi đã trả tiền, lẽ nào cô không phục vụ tôi sao?" Lưu Tư Dĩnh gây chuyện.
"Không phải, tôi cho rằng cô sẽ kiêng dè, sợ tôi dùng việc công để báo thù riêng, làm khó dễ cô."
"Cô dám không?"
"Trên thực tế, tôi thật sự không thích cô, cho nên rất có thể lúc lấy máu sẽ không khách sáo, cô chịu đựng một chút." Nói xong, Hoắc Miên ghim kim vào tĩnh mạch trên cánh tay của Lưu Tư Dĩnh để rút máu.
Cô ghim mạnh, thật sự hơi đau, Lưu Tư Dĩnh nhíu mày.
"Nghe nói cô và Tần Sở quay lại với nhau rồi?" Lưu Tư Dĩnh đột nhiên hỏi.