Editor: Nguyetmai
Chu Linh Linh cầm khăn giấy lau đôi mắt sưng đỏ, khàn giọng nói: "Tiểu Miên, tớ thất tình."
"Tớ biết ngay mà, ngoại trừ chuyện này thì không có chuyện gì có thể đánh gục được cậu." Hoắc Miên không hề cảm thấy bất ngờ.
Cô rất hiểu tính cách của Chu Linh Linh, cô nàng là loại người ruột để ngoài da, không để ý chuyện vặt vãnh. Cô ấy coi trọng tình nghĩa với bạn bè, hiếu thuận với người nhà, chỉ là quá cuồng nhiệt trong chuyện tình cảm nam nữ.
Chu Linh Linh từng có vài mối tình không đi đến đâu, lần nào chia tay cô ấy cũng đau lòng không kiềm chế được. Thế nên mỗi lần Chu Linh Linh tuyên bố yêu đương, ngoài mặt Hoắc Miên đều tỏ vẻ chúc mừng nhưng trong lòng lại mơ hồ lo lắng, chỉ sợ cô ấy gặp phải tên đàn ông không đáng tin, rồi lại bị tổn thương thêm lần nữa. Quả nhiên…
"Tớ tin tưởng anh ta như vậy, yêu anh ta như vậy, vậy mà anh ta lại lừa gạt tớ. Cậu biết không, anh ta lừa gạt tớ!" Nhắc đến người đàn ông kia, Chu Linh Linh liền kích động.
Hoắc Miên đưa khăn giấy cho Chu Linh Linh: "Cậu đừng kích động, từ từ nói."
"Bọn tớ quen nhau trên máy bay, anh ta là khách ở khoang hạng nhất. Anh ta không quá đẹp trai, bề ngoài bình thường, có điều khí chất không tệ, rất chín chắn. Cậu cũng biết tớ thích đàn ông trưởng thành hơn kiểu non nớt mà."
Hoắc Miên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Anh ta chủ động xin Wechat của tớ, bọn tớ rất hợp chuyện, không bao lâu sau thì tiến tới hẹn hò. Công việc của anh ta cũng khá, là kỹ sư cao cấp. Tớ luôn cảm thấy đàn ông làm các nghề khoa học tự nhiên đều khô khan đần độn. Nhưng anh ta không giống vậy, anh ta hài hước thú vị, quan trọng nhất là anh ta rất săn sóc, đối xử với tớ rất tốt, ra tay rộng rãi, tặng tớ rất nhiều quà đắt tiền. Cậu cũng biết phụ nữ đều có lòng hư vinh, tuy tớ cũng rất thích sản phẩm cao cấp, nhưng tớ thật sự không thể mua nhiều được. Sau khi anh ta biết điều này, anh ta liền mua rất nhiều cho tớ."
"Sau đó cậu phát hiện sản phẩm cao cấp là hàng giả sao?" Hoắc Miên hỏi chen vào.
"Đương nhiên là không phải rồi. Sao cậu có thể nghĩ như vậy chứ?" Chu Linh Linh bất đắc dĩ nhìn Hoắc Miên.
Hoắc Miên cười nói: "Tớ đùa cậu thôi, cậu là người bán hàng xách tay, cậu nhất định có thể phân biệt thật giả mà."
"Đúng vậy, về điểm này anh ta không lừa được tớ. Còn nữa, anh ta sợ tớ không đủ tiền xài, nên tháng nào cũng gửi cho tớ cả chục nghìn tệ. Cậu biết không, tớ thật sự cho rằng anh ta là người đàn ông của đời tớ. Thậm chí, tớ đã nói với cha mẹ hẹn thời gian gặp mặt anh ta. Bởi vì tớ không muốn làm tiếp viên hàng không nữa, tớ muốn có một gia đình, sau đó có một cục cưng. "
"Chị hai à, nói trọng điểm đi, đừng kéo dài lê thê nữa, đây không phải là tình tiết tiểu thuyết." Hoắc Miên bất đắc dĩ.
"Trọng điểm là tớ phát hiện ra anh ta có vợ." Nói đến đây, Chu Linh Linh lại gào khóc, rõ ràng cô ấy rất đau lòng.
"Vậy là cậu trở thành kẻ thứ ba à?" Hoắc Miên nhìn bạn thân bằng ánh mắt thông cảm.
"Đúng vậy, vợ anh ta chủ động gọi điện thoại cho tớ, nói với tớ rất nhiều chuyện."
"Cô ta mắng cậu à?" Hoắc Miên hỏi.
Chu Linh Linh lắc đầu: "Nếu cô ta mắng tớ thì tốt rồi. Cậu cũng biết tớ rất giỏi cãi nhau, bình thường sẽ không thua. Cô ta không hề mắng tớ, ngược lại rất khách sáo với tớ. Tớ nghe ra được cô ta là một người phụ nữ rất có giáo dưỡng. Cô ta nói với tớ một vài chuyện của vợ chồng họ, bọn họ còn có hai cô con gái hoạt bát đáng yêu, vốn là một gia đình hạnh phúc."
"Cho nên cậu mềm lòng, định rời khỏi anh ta?" Hoắc Miên nghĩ bạn tốt của mình không xấu, chắc chắn cô ấy sẽ không tiếp tục làm kẻ thứ ba.
"Sai rồi, cô ta không khuyên tớ rời khỏi anh ta, mà cô ta nhờ tớ khuyên tên đàn ông cặn bã kia đồng ý ly hôn với cô ta."
"Ý của cậu là người phụ nữ đó nhờ cậu khuyên tên đàn ông kia ly hôn với cô ta?" Đến đây thì Hoắc Miên cảm thấy hơi bất ngờ rồi.