Editor: Nguyetmai
Chu Linh Linh gật đầu: "Cô ta nói mấy năm nay cô ta chịu đủ rồi, tình yêu giữa bọn họ đã hết từ lâu, cô ta muốn dẫn hai đứa con gái di dân đến Canada, nhưng cái tên chết tiệt kia không chịu ly hôn với cô ta."
"Cậu xem, ngay cả vợ anh ta cũng nhờ người phụ nữ khác khuyên anh ta ly hôn, vậy thì có thể thấy được tên này khốn nạn như thế nào." Hoắc Miên tỉnh táo phân tích.
Chu Linh Linh cười khổ: "Đúng vậy, thế mà tớ không nghĩ ra đấy. Sau đó, tớ hỏi anh ta vì sao gạt tớ chuyện có vợ có con. Cậu đoán xem, anh ta giải thích với tớ như thế nào?"
"Anh ta nhất định sẽ nói anh ta và vợ không hợp, anh ta không còn tình cảm với vợ, nhưng vợ anh ta chết sống không chịu ly hôn, anh ta bảo cậu chờ anh ta, anh ta nhất định sẽ cưới cậu, đúng không?"
Nghe xong lời nói của Hoắc Miên, ánh mắt Chu Linh Linh đầy vẻ sùng bái: "Không hổ là thiên tài, vậy mà cậu cũng đoán ra được. Anh ta thật sự nói như vậy, nói giống hệt lời cậu nói. Nếu không phải vợ anh ta nói chuyện với tớ thì tớ thật sự sẽ bị anh ta tiếp tục lừa gạt. Rõ ràng là anh ta không chịu ly hôn, vậy mà lại nói vợ anh ta mặt dày không chịu ly hôn."
"Tạm dừng đã. Linh Linh, tớ có thể hỏi vì sao anh ta không chịu ly hôn với vợ không? Không còn tình cảm mà cứ dây dưa, chắc là liên quan đến lợi ích? Vợ anh ta có rất nhiều tiền sao?" Hoắc Miên suy đoán.
Chu Linh Linh kích động suýt chút nữa nhào lên ôm Hoắc Miên. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết hết à?"
"Tớ đoán mà." Hoắc Miên cười khẽ.
"Cậu đoán rất đúng, vợ anh ta có rất nhiều tiền, thu nhập cao hơn anh ta, có nhiều cửa hàng ở thành phố, dù mỗi tháng không làm gì thì cũng thu được khoảng năm triệu tiền cho thuê cửa hàng."
"Thảo nào… Có điều, tớ rất tò mò, nếu vợ anh ta biết anh ta ngoại tình, đồng thời có chứng cứ chứng minh anh ta ngoại tình, thì tòa án sẽ xử ly hôn, vợ anh ta không nên rầu rĩ mới đúng." Hoắc Miên cảm thấy khó hiểu.
"Đấy là điểm khiến tớ xem thường anh ta nhất. Anh ta giấu đứa con gái năm tuổi để uy hiếp vợ. Bởi vì đây là chuyện riêng của hai vợ chồng, cho nên cảnh sát mặc kệ. Anh ta sợ không có cây rụng tiền, nên dùng đứa con uy hiếp vợ."
"Đúng là cực phẩm cặn bã." Hoắc Miên thở dài.
"Tiểu Miên, cậu nói xem, tại sao số tớ lại thảm hại như thế?"
"Tớ cảm thấy cậu nên vui vẻ vì đã phát hiện được chân tướng mới đúng, không nên nghĩ quẩn rồi tìm đến cái chết như thế."
"Tớ nên vui vẻ sao?" Chu Linh Linh bất đắc dĩ nói.
"Cậu phát hiện được bộ mặt thật của anh ta, sau đó kịp thời đề phòng gã đàn ông cặn bã, như vậy không tốt sao? Nếu cậu không phát hiện sự thật, sau này bị anh ta lừa thảm hại thì mới là bi kịch."
"Vậy tớ nên làm gì đây?" Chu Linh Linh ủ rũ cúi đầu hỏi.
"Còn làm gì nữa? Đương nhiên là chia tay, không qua lại với anh ta nữa, đá bay loại đàn ông cặn bã này ra xa đi."
"Nhưng anh ta không đồng ý."
"Cậu ngốc à? Anh ta không đồng ý thì sao? Hai người chỉ hẹn hò, nói trắng ra là anh ta ngoại tình, hẹn hò không hợp pháp."
"Anh ta nói anh ta rất yêu tớ."
"Tớ nói cho cậu biết, nếu Tần Sở nói với tớ rằng anh ấy rất yêu cậu thì cậu có tin không?" Hoắc Miên tức giận hỏi.
Chu Linh Linh lập tức sợ run người: "Đùa gì thế chị hai, em không chọc nổi đại thần nhà chị đâu."
"Cho nên cậu đừng tin mấy lời xằng bậy này."
"Tớ biết mà, tớ chỉ là cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ mình đã bỏ ra nhiều tình cảm trong một thời gian dài như vậy."
"Chuyện bình thường thôi mà, thời nay có nhiều đàn ông cặn bã như vậy, gặp phải vài người coi như bài học kinh nghiệm, ngã một lần khôn ra một lần, sau này cậu nhớ kĩ là được."
"Ừ, bài học kinh nghiệm tàn khốc, tớ nhớ kĩ lắm rồi." Chu Linh Linh đỏ mắt nói.
"Bây giờ cậu đi tắm rồi ngủ một giấc cho khỏe, sau đó đừng suy nghĩ gì nữa."
"Để tớ về nhà, ở nhà cậu không tiện lắm." Nói xong, Chu Linh Linh đứng dậy, nhưng lại bị Hoắc Miên kéo lại: "Tần Sở không ở nhà, cậu yên tâm ở đây đi."
"Lúc này có cậu bên cạnh tớ, thật là tốt." Chu Linh Linh bỗng nhiên ôm Hoắc Miên, dành cho người bạn tốt này lời cảm ơn thật lòng nhất.
"Nói ngốc nghếch gì đấy? Chúng ta quen biết bao lâu rồi, lần nào tớ xảy ra chuyện, cậu không phải là người đầu tiên nhảy ra che chở tớ chứ?" Hoắc Miên vỗ lưng an ủi Chu Linh Linh.
"Đúng vậy, nhưng tớ vẫn luôn yên tâm về cậu, bởi vì chỉ cần có Tần Sở thì cậu sẽ không có chuyện gì cả, bảy năm trước như vậy, bảy năm sau cũng như vậy. Tiểu Miên, cậu không cảm thấy Tần Sở đối xử với cậu vô cùng tốt sao?"
"Tớ biết mà."
"Vậy cậu suy nghĩ thế nào, vẫn còn muốn ly hôn sao?" Chu Linh Linh nhẹ giọng hỏi.
Nghe đến hai chữ "ly hôn", đôi mắt Hoắc Miên tối sầm.