Editor: Nguyetmai
"Vừa nãy lúc tôi ra ngoài có thấy đám người nhà ngang ngược kia đang đứng chặn hết cửa ra vào lại rồi. Nếu để họ thấy cô, có khi họ lại xông lên làm chuyện gì đó quá khích cũng nên, tôi thấy cô đi ra cửa sau thì sẽ an toàn hơn đấy."
Hoắc Miên gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi từ cửa sau, cảm ơn trưởng khoa Hàn."
"Cảm ơn cái gì, cô cũng đừng sốt ruột, viện trưởng cũng sẽ không để yên chuyện này, họ càn quấy như vậy cũng chẳng đạt được mục đích gì đâu."
"Vâng."
Hoắc Miên thu dọn ít đồ rồi đi về với Hoàng Duyệt từ cửa sau của bệnh viện.
Cũng may là trưởng khoa Hàn đã nhắc nhở trước, cửa sau yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tâm trạng Hoắc Miên cực kì tệ, đi hơn mười phút mới về đến nhà ở Hoàng Gia Lâm Uyển.
Vì cô về khá sớm nên trong nhà không có một bóng người, xem ra Tần Sở vẫn chưa tan làm.
Hoắc Miên bỏ túi xách xuống, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Linh Linh một cuộc, lại nhận ra đối phương đã tắt máy.
Cô hơi lo lắng mở Wechat, vừa đăng nhập đã thấy Chu Linh Linh nhắn tin cho cô.
"Gái ơi, hôm nay tớ đi làm, có chuyến bay về miền Nam, đừng lo lắng."
Thấy Chu Linh Linh đi làm rồi, Hoắc Miên cũng yên tâm hơn nhiều…
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm nay, cô chỉ cảm thấy đau hết cả đầu. Nghĩ miên man một lúc, vậy mà quên luôn cả việc nấu cơm tối.
Mãi đến khi Tần Sở về nhà, nghe thấy tiếng mở cửa cô mới hoàn hồn lại.
"Anh về rồi à? Để em đi nấu cơm tối." Nói xong Hoắc Miên liền đứng dậy đi vào bếp, khi đi ngang qua người Tần Sở lại bị anh nắm lấy tay.
"Sắc mặt em kém quá."
"À, có lẽ là do hôm nay hơi bận nên thấy mệt mỏi thôi." Hoắc Miên trả lời qua loa.
"Vậy đừng nấu nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn tối đi."
"Em không có tâm trạng ăn, hay là anh đi ăn một mình đi."
"Anh cũng không đói bụng, em đừng nấu nữa, nghỉ ngơi một lát đi." Không đợi Hoắc Miên nói gì, Tần Sở đã kéo cô ra cạnh ghế sofa rồi ấn vai cô ngồi xuống ghế.
Sau đó Tần Sở lấy một quả táo trong tủ lạnh ra cho Hoắc Miên rồi lấy điều khiển tivi ra mở bừa một kênh lên.
Tiếp đó anh còn cởi áo vest ra để ở một bên, rồi lấy laptop ra ngồi bên cạnh bắt đầu làm việc.
Hoắc Miên cũng không có tâm trạng ăn uống, cầm quả táo rồi buồn chán xem tivi.
Hai người không ai nói lời nào, Tần Sở tập trung ngồi xem bản báo cáo của công ty và các tin tức chứng khoán. Hoắc Miên thì lặng lẽ cầm quả táo, nhìn chằm chằm vào tivi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút trong bầu không khí im lặng.
Thi thoảng Hoắc Miên quay đầu sang nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Tần Sở, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp.
Cô thật sự rất thích, cũng rất hưởng thụ khi hai người ở bên nhau như vậy.
Nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy bất an với mối quan hệ này, luôn có cảm giác hai người không thể bên nhau trọn đời được.
Dường như bi kịch bảy năm trước đã định trước rằng mối quan hệ của họ sẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện khác nữa.
Có lẽ là cảm nhận được Hoắc Miên đang nhìn mình, bỗng nhiên Tần Sở quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Hoắc Miên: "Chương trình tivi có hay không?"
"Anh tự xem đi rồi biết."
Tần Sở ngẩng đầu lên, lập tức cảm thấy xấu hổ… Hóa ra trên tivi đang chiếu phim hoạt hình "Chú gấu Boonie".
"Nếu em không thích thì có thể đổi sang kênh khác." Anh nói.
"Không cần, hoạt hình này cũng rất thú vị."
Nghe xong câu trả lời của Hoắc Miên, Tần Sở lại im lặng… Được rồi, anh khó mà tin nổi một thiên tài có chỉ số IQ đạt đến 130 lại có thể ngồi xem phim hoạt hình của trẻ con.
Sau đó Tần Sở lại ngồi làm việc thêm khoảng một giờ nữa, rồi tắt laptop đi.
Nhìn Hoắc Miên có vẻ tiều tụy, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em có muốn đi nghỉ phép với anh không?"
"Nghỉ phép?" Vẻ mặt Hoắc Miên mờ mịt.