Editor: Nguyetmai
"Giáo sư Ngô, chị không thể nói như vậy được, lúc đó chúng tôi chỉ sốt ruột cứu người mà thôi." Hoàng Duyệt phản bác.
"Sốt ruột cứu người thì cũng phải biết mình đang đứng đâu chứ, không tự ý thức được thân phận của mình là gì à?"
"Chuyện này còn không phải là do cô à? Bác sĩ trực mà vô trách nhiệm, nửa đêm lại đi trốn việc. Nếu không thì sao chúng tôi phải mạo hiểm đi cứu người chứ?" Hoàng Duyệt còn trẻ, không bình tĩnh được như Hoắc Miên, vài ba câu đã nhảy dựng lên cãi nhau với Ngô Hiểu Tuyết.
Mấu chốt là bây giờ Hoàng Duyệt đã chuyển sang khoa xét nghiệm rồi, không sợ bị Ngô Hiểu Tuyết làm khó dễ nữa.
"Trốn việc gì cơ? Đó là vì tôi không khỏe, tôi mang thai đấy, cô biết không? Tôi là phụ nữ có thai, tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân tôi chứ. Tôi không sai, người nhà bệnh nhân cũng đâu có tìm tôi? Ai làm phẫu thuật thì họ tìm người đó chứ. Cô lợi hại như vậy thì tự làm tự chịu đi, đừng có làm rùa rụt đầu trốn ở trong bệnh viện, để cho chú tôi chừng ấy tuổi rồi mà vẫn còn phải đứng ra làm bia đỡ đạn cho cô nữa!" Ngô Hiểu Tuyết giễu cợt.
"Yên tâm đi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không làm liên lụy đến viện trưởng đâu."
"Vậy thì tốt." Nói xong, Ngô Hiểu Tuyết vênh mặt, cao ngạo đi qua Hoắc Miên.
Advertisement / Quảng cáo
"Trời ạ, cô ta biết tìm lý do lý trấu thật đấy, vừa mang thai đã nói mình không khỏe, rõ rành rành là trốn việc rồi mà còn tự kiếm cớ như vậy, vô trách nhiệm như thế mà lại làm bác sĩ, phục cô ta thật đấy. Nếu yếu ớt đến thế thì ở nhà hẳn mà nghỉ ngơi dưỡng thai đi, còn bày đặt đi làm nữa chứ?" Hoàng Duyệt tức điên lên.
"Kệ cô ta đi, cô ta có nói thế nào thì chị cũng không để ý, dù sao thì cô ta cũng là người mà chị không thèm quan tâm."
Hoắc Miên hiểu rất rõ một điều, hằng ngày cáu giận chửi bới Ngô Hiểu Tuyết thật sự không đáng chút nào.
Cả buổi sáng Hoắc Miên đều không thể tập trung nổi, không biết rốt cuộc viện trưởng sẽ giải quyết chuyện bên kia thế nào.
Thật ra, nếu viện trưởng có sa thải cô thì cô cũng sẽ không có ý kiến gì, dù sao thì chuyện này cô cũng làm sai thật. Bây giờ cô chỉ sợ vì hành vi của cá nhân mình mà làm liên lụy đến cả bệnh viện thôi.
Nếu như vì chuyện này mà bệnh viện thật sự phải bồi thường mấy triệu thì cô thật sự cảm thấy rất áy náy.
"Trưởng khoa Hàn, có tin gì chưa? Viện trưởng có nói là sẽ giải quyết chuyện này thế nào không?" Hoắc Miên vội hỏi.
"Việc này chúng ta làm sao biết được chứ, viện trưởng đã trực tiếp gặp mặt người nhà bệnh nhân để nói chuyện rồi."
Advertisement / Quảng cáo
Mãi cho đến buổi chiều, y tá trưởng mới gọi điện nội bộ cho Hoắc Miên tóm tắt lại kết quả việc này. Đại khái là viện trưởng đã gặp mặt người nhà bệnh nhân để nói chuyện, nhưng hai bên chưa thỏa thuận được.
Ý của viện trưởng là ca phẫu thuật rất thành công, không hề có chút di chứng nào. Mặc dù Hoắc Miên là y tá, tự mình phẫu thuật là không đúng, nhưng cô cũng chỉ vì sốt ruột cứu người. Cho nên tổng hợp lại thì bệnh viện quyết định miễn toàn bộ phí nằm viện cho bệnh nhân và đưa cho gia đình ba mươi nghìn tệ để bồi thường thiệt hại về tinh thần.
Nào ngờ chồng của sản phụ lại phát rồ lên ở đấy, không những gào thét vào mặt viện trưởng mà còn lật cả bàn, nói là đừng hòng chỉ dùng mấy chục nghìn để bịt miệng nhà họ lại, ít nhất cũng phải dùng ba triệu, không được thiếu một xu.
Cuối cùng viện trưởng chốt lại, vậy thì cứ làm theo trình tự của pháp luật đi, mấy người đó có thể khởi tố, bên chúng ta cũng sẽ tìm người để giám định lại xem có thật sự là có di chứng sau phẫu thuật hay không. Dù là về góc độ đạo đức hay góc độ y học thì chúng ta đều sẽ tiếp người nhà họ đến cùng. Nếu phía tòa án phán là phải bồi thường chừng ấy tiền thì bệnh viện sẽ cam tâm tình nguyện bồi thường.
Tóm lại là hai bên đàm phán không thành công…
Cuối cùng y tá trưởng an ủi: "Viện trưởng đã gặp nhóm cố vấn pháp lý của bệnh viện chúng ta rồi, dù có bồi thường thì cũng không phải là số tiền quá lớn. Rõ ràng là người nhà bệnh nhân đang muốn tống tiền thôi. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không thỏa hiệp với họ đâu."
"Y tá trưởng, hay em từ chức nhé, chị cứ nói với viện trưởng là đuổi việc em, rồi sau đó nếu người nhà bệnh nhân có khởi tố thì để họ kiện em là đủ rồi, đừng làm liên lụy đến bệnh viện." Hoắc Miên tỉnh táo nói.
Bệnh viện Số 1 thành lập cả trăm năm rồi, danh tiếng rất tốt, trước giờ vẫn luôn là nơi chữa bệnh đáng tin cậy của dân chúng địa phương. Hoắc Miên không muốn chuyện này bị làm ầm lên cho tất cả mọi người đều biết, phá hủy hết danh tiếng của bệnh viện.