Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên cho rằng nhắc đến chuyện đau lòng trước kia thì mẹ sẽ lại lạnh lùng với mình.
Nhưng khiến mọi người bất ngờ là Dương Mỹ Dung chỉ chép miệng nói: "Ông ấy chết cũng lâu rồi, nhắc lại làm gì nữa, hôm nay là ngày vui, mọi người cứ ăn uống thoải mái đi.
Thấy Dương Mỹ Dung nói vậy, ba bà thím khác cũng không nói gì thêm nữa.
Trong bữa ăn, Hoắc Miên đến phòng bếp xới cơm, Cảnh Chí Tân lẳng lặng đi theo sau cô.
"Chị, chị đừng để ý đến mấy lời các thím ấy nói làm gì, mấy thím ấy là thế đấy, thích hóng hớt tám chuyện nhà người ta."
"Chị biết mà, chị cũng không để bụng đâu."
"Vậy thì tốt rồi, chị, gần đây chị không bận gì chứ?" Cảnh Chí Tân nhìn chị gái rồi hỏi.
"Ừ, bệnh viện cho chị nghỉ phép ba ngày, cũng khá rảnh."
"Thế thì tốt quá, ngày mai chị không phải đi làm thì tối nay ngủ lại đây đi, lâu lắm rồi chị không ngủ ở nhà." Cảnh Chí Tân nhìn cô với ánh mắt khẩn cầu, cậu rất thích chị mình, lúc nhỏ còn thường xuyên chơi trò chốn tìm với chị gái ở gốc gây cổ thụ trong sân, sau đó chơi đến mệt thì dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, chị gái còn kể cho cậu nghe truyện cổ Grimm.
Cô là một thiên tài, những câu chuyện cổ tích Grimm dài đằng đẵng, Cảnh Chí Tân nghe còn không hiểu hết, nhưng chị gái cậu lại có thể đọc thuộc làu làu.
Cậu vẫn luôn cảm thấy chị gái là niềm kiêu hãnh lớn nhất của mình.
Advertisement / Quảng cáo
Dù Hoắc Miên là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha đẻ của cậu, nhưng cậu chưa bao giờ trách chị mình.
Mà Hoắc Miên vẫn luôn cảm thấy em trai mình là một chàng trai ấm áp, lúc cười rộ lên nhìn ấm áp như ánh nắng mặt trời, vô lo vô nghĩ, cô rất muốn bảo vệ cậu.
Nhất là sau khi chú Cảnh qua đời, cô càng không muốn để cho Chí Tân chịu thiệt thòi chút nào.
"Ừ." Hoắc Miên suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Cảnh Chí Tân.
"Yesss, quá tuyệt!" Cảnh Chí Tân cực kì vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, mấy bà thím đi về hết, Hoắc Miên giúp mẹ thu dọn bát đũa.
Lúc rửa bát, cô nói nhỏ: "Mẹ, mấy hôm trước Khương Hồng có đến tìm con, hỏi là con có muốn quay về không."
"Bà ta tìm con thì có thể có chuyện gì tốt đẹp được chứ?"
"Chuyện đấu đá trong nhà họ Hoắc, vợ cả vợ hai tranh giành nhau gay gắt lắm."
"Vậy thì càng tốt, loạn chết lên càng vui, cho tức chết tên đàn ông bạc bẽo vô tâm kia đi." Nhắc đến Hoắc Chính Hải, Dương Mỹ Dung lại bực mình.
Dù sao trước kia bà cũng là người trong giới giải trí, vốn dĩ đang có một tương lai tốt, nào ngờ lại bị người đàn ông phụ bạc này lừa gạt khiến bà chọn sai đường.
Advertisement / Quảng cáo
Cuối cùng con gái đẻ ra không được thừa nhận đã đành, lại còn khiến con hồ ly tinh Thẩm Giai Ny có cơ hội tranh thủ.
"Con không về đâu, con không cần tài sản nhà họ Hoắc, con cũng không muốn liên quan đến bất kì người nào nhà họ Hoắc." Hoắc Miên nói những gì mình nghĩ ra.
Dương Mỹ Dung hơi dừng tay lại, quay sang nhìn Hoắc Miên.
"Không ngờ là con lại nhìn thoáng như vậy."
"Mẹ, con không muốn chịu đựng nỗi khổ năm đó nữa, giàu có cũng chẳng có gì tốt đẹp quá, tiền nhiều thì muộn phiền cũng lắm. Con muốn thầm lặng sống với mẹ và Chí Tân cả đời, rồi sau khi Chí Tân lấy vợ, sinh con thì con sẽ dẫn mẹ đến phía Nam du lịch, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn non sông Tổ quốc."
Những lời này của Hoắc Miên khiến Dương Mỹ Dung cảm thấy thật sự rất cảm động…
Sau khi Cảnh Đức chết, bà luôn trút hết mọi oán hận lên người con gái, nhưng thật ra bà không hề ghét bỏ gì con gái mình.
Bà cũng không biết phải đối mặt với sự thật tàn khốc ấy ra sao.
"Con cũng trưởng thành rồi, cũng phải kết hôn lập gia đình, mở to mắt ra, kiếm lấy một người thật thà mà cưới, đừng có kiếm ai giàu quá, bị gia đình họ xem thường đã đành, mà tình cảm cũng sẽ không thể ổn định chắc chắn được."
Nghe thấy mẹ nói vậy, trong lòng Hoắc Miên cảm thấy cực kì tội lỗi.
Nếu mẹ mà biết cô đã lấy Tần Sở thì chắc sẽ giận điên lên mất.
"Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, hay là thôi, không mở cửa hàng bán đồ ăn vặt nữa, chúng ta bán căn nhà này đi rồi vào nội thành ở, để mẹ hưởng phúc." Bây giờ Hoắc Miên không còn áp lực về kinh tế nữa, định bảo mẹ bán căn nhà này đi rồi mua trả góp một căn nhà mới, sau đó một nhà ba người ở cùng nhau.