Editor: Nguyetmai
"Được rồi, mẹ ở đây mấy năm qua cũng quen rồi, không muốn chuyển sang nhà mới, hàng xóm láng giềng ở đây mẹ cũng biết hết rồi, mấy thím của con mặc dù có hơi lắm mồm, nhưng tính tình không tệ lắm. Mấy năm qua không có chú Cảnh của con, họ cũng giúp đỡ, săn sóc ba mẹ con chúng ta rất nhiều, mẹ cảm thấy ở đây rất tốt, về sau con và Chí Tân có gia đình riêng rồi, nếu tiện thì quay về đây chơi vài ba lần, mà nếu không về thì mẹ cũng sẽ không thấy buồn chán…"
Có vẻ như Dương Mỹ Dung đã thật sự nghĩ thoáng ra rồi.
"Mẹ… Con xin lỗi mẹ." Hoắc Miên lại một lần nữa áy náy cúi đầu xuống.
"Được rồi, thật ra việc này cũng không thể trách con được, mấy hôm trước mẹ đi thắp hương ở miếu, có nghe một cao tăng giảng kinh, trình độ văn hóa mẹ không cao, nghe không hiểu những thứ thâm ảo, chỉ nghe rồi biết là nhân sinh trên đời đều có luật nhân quả. Chú Cảnh chết có lẽ là do số phải thế rồi, dù lúc đó không cứu con thì có lẽ về sau vẫn sẽ gặp phải tai nạn khác."
"Mẹ…" Hoắc Miên không ngờ một người bình thường như mẹ mà cũng nói đến chuyện Phật pháp.
Hơn nữa lại còn hiểu rất thấu đáo… Khúc mắc giữa hai mẹ con có vẻ như cũng được cởi ra khá nhiều.
Ít nhất thì mẹ cũng không còn oán hận cô vì cái chết của chú Cảnh nữa, việc này khiến Hoắc Miên cảm thấy cực kì vui mừng, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Công việc của con mặc dù không tốt lắm, nhưng tiền lương cũng đủ để nuôi chính mình, về sau không cần phải đưa tiền cho Chí Tân nữa, mấy năm qua mẹ cũng tích góp được kha khá, chẳng bao lâu nữa Chí Tân cũng sẽ tốt nghiệp, chung quy lại thì hai chúng ta cũng nên cưới vợ cho nó, để nó lập gia đình."
"Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ giúp Chí Tân cưới vợ, mua nhà."
"Có bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu là được, nó là đàn ông con trai, cũng phải có chí khí, mà tình huống nhà mình thế nào bản thân nó cũng rõ."
"Không sao đâu mẹ, Chí Tân rất hiểu chuyện, chưa bao giờ tiêu xài lung tung."
Mấy năm sau khi chú Cảnh qua đời, Hoắc Miên chưa bao giờ có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện gia đình với mẹ mình thế này.
Thậm chí còn cảm thấy cảm động như lâu ngày mới gặp…
Advertisement / Quảng cáo
Buổi tối, Chí Tân hưng phấn không chịu ngủ, ngồi ở xích du dưới sân nói chuyện phiếm với Hoắc Miên.
Lúc này đột nhiên có thông báo Wechat…
Hoắc Miên hơi bối rối cầm điện thoại lên, xem thử.
Là tin nhắn của Tần Sở.
"Em đang ở đâu?" Tần Sở hỏi.
"Ở nhà." Cô trả lời ngắn gọn.
"Anh đang ở nhà, sao lại không thấy em đâu?" Tần Sở hiểu nhầm là cô đang ở Hoàng Gia Lâm Uyển.
"Em đang ở nhà mẹ, chỗ khu nhà cũ ấy, hôm nay là sinh nhật mẹ em, nên tối nay em sẽ ngủ ở đây, không về bên kia nữa."
"Ừ." Một chữ cộc lốc, tỏ vẻ đã biết.
Vốn dĩ anh còn đang định dẫn Hoắc Miên đến một nhà hàng hải sản mới mở ở Thành Bắc, nào ngờ về nhà lại không thấy ai.
Hoắc Miên không về nhà, Tần Sở cũng không có chuyện gì để làm, dứt khoát lái xe quay lại công ty.
Trợ lý Tiểu Dương đang chuẩn bị tan làm, thấy boss quay lại, sợ đến mức giật nảy mình lên.
"Tổng giám đốc Tần sao vậy?"
Advertisement / Quảng cáo
"Không có gì, chỉ là hôm nay sẽ tăng ca thôi."
Tiểu Dương mặt mày nhăn nhó, hôm nay anh ta đồng ý với vợ là sẽ đi xem phim rồi, vừa nãy còn gọi điện thoại đặt vé xong xuôi, nếu như không đi thì liệu bà xã anh ta có lột da anh ta ra không nhỉ? Dù sao thì cho vợ leo cây cũng là một chuyện cực kì đáng hận.
"Cậu bận gì à?" Thấy vẻ mặt bối rối của Tiểu Dương, Tần Sở hỏi.
"Tổng giám đốc Tần, nghe nói gần đây mới chiếu một bộ phim điện ảnh cũng không tệ." Tiểu Dương chầm chậm nói ra.
"Cho nên…" Tần Sở nhìn Tiểu Dương, hỏi tiếp.
"Cho nên bây giờ tôi có thể tan làm rồi đi xem phim với vợ trước được không? Cô ấy đã mua xong vé xem phim rồi, nếu bây giờ tôi không đi thì cô ấy sẽ giết chết tôi mất."
Có thể thấy rất rõ rằng Tiểu Dương rất sợ vợ mình.
"Vậy nếu cô ấy biết là cậu bị đuổi việc vì đi xem phim thì có giết cậu không?" Tần Sở hỏi một cách rất bí ẩn.
Tiểu Dương lập tức khóc không ra nước mắt: "Tổng giám đốc Tần đừng mà…"
"Rạp chiếu phim nào?" Tần Sở lại vô tình hỏi thêm một câu.
"Rạp ở quảng trường Vạn Đạt đằng vòng đai một ấy ạ." Tiểu Dương đáp mà mặt mũi nhăn nhó lại như quả táo tàu.
Tần Sở đứng dậy: "Đi thôi, tôi chở cậu đi."
"Gì cơ?" Tiểu Dương lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa còn tưởng mình nghe nhầm.