Editor: Nguyetmai
"Tối hôm qua cha lên cơn đau tim nên đã nhập vện rồi, nằm ở phòng VIP của bệnh viện Số 1, cô có thể đến đây xem không? Ông ấy muốn gặp cô."
"Có chết thì tôi cũng không đến, cứ vậy đi." Nói xong, Hoắc Miên nhanh chóng cúp máy.
Hoắc Chính Hải bị bệnh thì liên quan quái gì đến cô? Chẳng phải ông ta có cả đống con hiếu thảo còn gì? Có Hoắc Tư Khiêm, Hoắc Tư Dật và cả Hoắc Nghiên Nghiên kia nữa.
Mình đến đấy cũng là tự làm bẽ mặt, hơn nữa trước giờ ông ta cũng không thừa nhận sự tồn tại của cô, sao cô phải tự rước lấy nhục chứ?
Thật nực cười, dùng thân phận gì để đến chứ?
Sau khi nhận xong cuộc gọi này, như bị ma xui quỷ khiến, Hoắc Miên lại trở về nhà, mua ít hoa quả, rau củ và thịt bò.
Lúc cô bước vào sân, Dương Mỹ Dung đang chơi mạt chược với mấy người hàng xóm, bầu không khí rất vui vẻ.
"Tiểu Miên về rối đấy à?" Mọi người cười chào.
Hoắc Miên cười khẽ, sau đó vào nhà bắt đầu rửa rau chuẩn bị cơm trưa.
Giữa trưa, đến lúc trong nhà chỉ còn mỗi hai mẹ con, Hoắc Miên mới do dự mở miệng: "Mẹ, hôm nay Hoắc Tư Dật gọi điện cho con, là con trai của Thẩm Giai Ny ấy mẹ, anh ta nói Hoắc Chính Hải bị lên cơn đau tim, đang nằm viện, nói là rất muốn gặp con. Con không đi đâu, con biết là sẽ có nhiều người nói con bất hiếu, ngay cả việc sống chết của cha đẻ mình mà cũng không để ý, nhưng con không muốn khiến mẹ cảm thấy không thoải mái. Con nghĩ cuộc đời này, con chỉ có mỗi hai người thân là mẹ và Chí Tân, con không muốn khiến hai người đau lòng."
Hoắc Miên nói như vậy, lại khiến Dương Mỹ Dung có hơi cảm động…
Bà nghe xong, không nói gì một lúc lâu, chỉ yên lặng ăn cơm, cứ như vậy cho đến khi ăn xong bà mới đột nhiên lên tiếng: "Con dọn dẹp qua rồi đi đến bệnh viện cùng mẹ, chúng ta đi gặp ông ta."
Hình như Hoắc Miên không ngờ là mẹ sẽ phản ứng như vậy, ngơ ngác…
"Mẹ…?" Hoắc Miên định nói gì đó động viên bà.
"Mẹ đã quyết rồi, con cứ đi cùng mẹ đi."
Sau đó Hoắc Miên thu dọn bát đũa, đi đến bệnh viện Số 1 cùng mẹ.
Trên xe taxi, Hoắc Miên không nói gì, cô không hiểu mẹ đến đó với tâm trạng gì nữa.
Mềm lòng vì ông ta bị bệnh, muốn xóa bỏ mọi hiểu lầm rồi nối lại tình xưa?
Hay là đến xem ông ta ngã bệnh, nhận lấy báo ứng, cảm thấy trong lòng thoải mái nên đến chế nhạo ông ta?
Nhưng dù là vì chuyện gì đi chăng nữa, Hoắc Miên cũng nghĩ, bây giờ cô sẽ ủng hộ mẹ mình vô điều kiện.
Dù mẹ đối xử với cô có lạnh lùng, có nghiêm khắc đi chăng nữa, thì ít ra bà cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cho cô cơm ăn áo mặc.
Công ơn nuôi dưỡng nặng tựa trời cao, cô hiểu rõ và nhớ kĩ chuyện này hơn bất kì người nào…
Phòng VIP, bệnh viện Số 1. Tin tức Hoắc Chính Hải nằm viện đã được phong tỏa, không một đơn vị truyền thông nào được biết.
Cửa ra vào có hai vệ sĩ đứng canh, đúng lúc mẹ con Hoắc Miên đến thì lại gặp phải Thẩm Giai Ny đi từ trong ra.
Khi bà ta nhìn thấy Dương Mỹ Dung, chỉ cười khẽ đầy hàm ý: "Vào đi, ông ấy đang đợi hai người."
Dương Mỹ Dung không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc Thẩm Giai Ny một cái rồi dẫn Hoắc Miên vào trong.
Thật ra Dương Mỹ Dung không hề tệ, ngoại hình cũng rất đẹp, nhưng cuộc sống sinh hoạt bình thường đã làm mai một vẻ đẹp của bà.
Nhưng Thẩm Giai Ny thì khác, tuổi tác xấp xỉ với Dương Mỹ Dung, nhưng nhiều năm sống trong cuộc sống giàu có, ăn ngon mặc đẹp, nhìn qua có vẻ trẻ hơn Dương Mỹ Dung khoảng mười lăm tuổi, khí chất cũng khác hẳn.
Lúc ánh mắt Thẩm Giai Ny nhìn qua Hoắc Miên, trong ánh mắt bà ta nhìn cô dường như có cả trào phúng và khinh thường.
Hoắc Miên cũng không để ý đến bà ta, cứ thế đi theo mẹ vào phòng bệnh.
Giây phút nhìn thấy Dương Mỹ Dung, quả táo trên tay Hoắc Chính Hải lập tức rơi bịch xuống đất.
"Bà…?" Ông ngạc nhiên đến mức ngây người.
"Ông Hoắc, lâu rồi không gặp." Dương Mỹ Dung đưa túi xách cho Hoắc Miên, ngồi xuống trước mặt Hoắc Chính Hải, trên mặt là nụ cười ưu nhã.