Editor: Nguyetmai
"Dung… Dung." Biểu cảm Hoắc Chính Hải phức tạp, cố bật được ra hai chữ này.
"Mấy năm nay sức khỏe của ông cũng không tốt nhỉ, tôi thường xuyên thấy báo chí đưa tin ông ốm đau."
Hoắc Chính Hải cay đắng cười: "Đúng vậy, già khọm rồi, cũng thành ra vô dụng rồi."
Dương Mỹ Dung cười khẽ: "Sao lại thế được? Nếu ông vô dụng thì sao có thể có con với Thẩm Giai Ny được chứ? Mà mấy năm qua vợ lớn vợ bé chung sống với nhau cũng hài hòa đấy chứ. Thật ra, cuộc sống của ông cũng rất thành công, chẳng qua làm cha không tốt lắm thôi, nhìn đi, Tiểu Miên của chúng ta cũng đã hai mươi tư tuổi rồi."
Dương Mỹ Dung đưa tay ra kéo Hoắc Miên ngồi xuống cùng mình.
Hoắc Chính Hải ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Hoắc Miên, vẻ mặt ông ta hơi phức tạp.
Bề ngoài của Hoắc Miên rất hiếm thấy, không hề giống Hoắc Chính Hải cũng không giống Dương Mỹ Dung.
Thậm chí còn có thể nói là cô ưu tú hơn cả hai người họ.
Cô không giống Hoắc Nghiên Nghiên, dùng tiền để đập mặt đi xây lại, rồi trang điểm lên.
Cô chỉ để mặt mộc, nhưng khí chất lại có thể đè bẹp bọn họ.
Năm đó vì Hoắc Chính Hải phong lưu, có rất nhiều phụ nữ tranh giành nhau làm tình nhân, từng có lúc báo chí tung tin phát hiện ra ông bao nuôi sáu người tình cùng một lúc, còn có rất nhiều người đã từng nạo phá thai vì ông, thậm chí có mấy người còn gặp vấn đề về tinh thần, phải vào viện tâm thần.
Vở kịch năm đó chẳng khác gì hậu cung thời nhà Thanh, lục đục không yên, cuối cùng chẳng còn mấy ai bình yên vô sự.
Mà Dương Mỹ Dung với tư cách là một trong những người tình của Hoắc Chính Hải, là một người may mắn mà cũng bất hạnh.
May mắn chính là bà đã đẻ ra Hoắc Miên, còn bình yên nuôi dưỡng cô lớn lên, còn bất hạnh đó là mấy năm qua Hoắc Miên không được vào nhà họ Hoắc.
Trong mắt người ngoài, ước mơ được gả vào nhà giàu của Dương Mỹ Dung đã tan biến, những gì bà được không bằng những gì đã mất.
Nhưng mà sau bao nhiêu năm, có được một cô con gái hiểu chuyện cũng là một loại hạnh phúc.
"Tiểu Miên đến đây, chào bác Hoắc một câu đi, ông ta lớn hơn cha Cảnh của con mấy tuổi đấy." Dương Mỹ Dung giới thiệu một câu như vậy, Hoắc Miên cũng hơi sửng sốt.
Bảo cô gọi cha ruột của mình là bác? Gọi chú Cảnh đã qua đời là cha? Rõ ràng là mẹ đang trả thù.
Mặc dù biết là không ổn lắm, nhưng Hoắc Miên vẫn ngoan ngoãn gọi một câu: "Bác Hoắc."
"Dung Dung, ý bà là sao?" Hoắc Chính Hải bị một chữ bác này chọc tức.
"Không có gì, chỉ chào hỏi thôi." Dương Mỹ Dung vẫn tươi cười như cũ.
"Tôi biết là bà vẫn còn hận tôi." Hoắc Chính Hải thở dài.
"Hận gì chứ, bây giờ tôi còn phải cảm ơn ông mới đúng, cảm ơn sự vô tình trước kia của ông đã khiến tôi biết thế nào là tuyệt vọng. Vậy mới nói, làm người đừng bao giờ nói chuyện tình cảm, tình cảm chẳng là gì so với lợi ích cả. Mặc dù mấy năm qua tôi không giàu có gì, nhưng vẫn rất vui vẻ, có con gái có con trai, còn có hàng xóm cực kì nhiệt tình, vậy mà cơ thể ông thì lại càng ngày càng tệ hơn trước nhỉ. Người ta vẫn thường hay nói thế này, quả báo chỉ đến muộn thôi chứ không phải là không đến." Dương Mỹ Dung nói xong, mặt Hoắc Chính Hải lại càng trầm xuống.
"Tôi biết là bà hận tôi, bà hận tôi cũng đúng, nhưng bây giờ tôi muốn đền bù, tôi biết là mình có lỗi với bà và Tiểu Miên. Dung Dung, tôi sai rồi... Mấy năm qua, vất vả cho bà." Hoắc Chính Hải xúc động, đôi mắt đỏ bừng.
"Ông Hoắc đừng nói vậy, mấy năm qua tôi sống rất tốt, không cần đền bù gì cả, con gái tôi một mình nuôi lớn, không liên quan gì đến ông, nợ nần giữa hai ta cũng coi như giải quyết xong rồi, chuyện cũ không nhắc đến cũng được. Nhưng mà… Có một việc tôi phải nói rõ với ông, có một chuyện tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, trước kia A Đức nhà tôi bị tai nạn giao thông, cần gấp một trăm nhìn để đóng phí phẫu thuật, tôi đã mạo hiểm đội mưa to đến cầu ông, quỳ xuống dập đầu với ông, nhưng ông lại lạnh lùng như vậy, thấy chết không cứu... Tôi vẫn thường nghĩ, một trăm nghìn tệ đối với nhà họ Hoắc các ông mà nói thì không đáng để nhắc đến, nhưng nếu như lúc đó ông cho tôi vay thì có lẽ A Đức sẽ không chết, cho nên… Ông đã nợ A Đức một mạng. Hoắc Chính Hải, ông là đồ đàn ông lòng lang dạ sói, tôi rất hi vọng có thể nhìn thấy ông chết dần chết mòn, như vậy thì tôi mới cảm thấy được an ủi." Dương Mỹ Dung nói câu nào ra, khóc câu đó, cuối cùng bà khóc không thành tiếng…
"Mẹ... Đừng nói nữa." Hoắc Miên không thể để mẹ kích động như vậy, biết sức khỏe bà không tốt, lập tức đến đỡ bà.