Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

"Em nghe ai nói vậy?"

"Em không nghe ai nói cả, em đọc tin tức trên mạng. Nhiều năm qua, không có ai tới tìm chị, bây giờ lại làm lớn như vậy, người nhà đó sĩ diện, ngại áp lực của truyền thông, sẽ bắt chị trở về."

"Chí Tân, em mong chị trở về nhà bọn họ à?"

Nghe Hoắc Miên hỏi, Cảnh Chí Tân im lặng một lát, rồi buồn bã nói: "Em nói thật, em không mong chị trở về nhà bọn họ. Nhưng mà, nếu chị muốn trở về, thì em không những không ngăn cản, mà còn giúp chị thuyết phục mẹ. Em vẫn nói câu cũ, em vĩnh viễn tôn trọng quyết định của chị."

"Thằng nhóc thối, em đừng coi mình cao thượng như vậy, cũng đừng coi chị em là kẻ hám lợi. Về cái gì mà về! Chuyện này đã đủ để chị đau đầu rồi. Người nhà họ Hoắc đều là kẻ mưu mô, chị đi trực đêm đã mệt lắm rồi, còn phải đấu trí đấu dũng với bọn họ, em đừng gây thêm phiền cho chị."

Nghe lời nói có ẩn ý khác của Hoắc Miên, Chí Tân lập tức lo lắng hỏi: "Chị, rốt cuộc chuyện này là sao? Em có thể giúp gì cho chị không?"


"Không cần, em chỉ cần học cho giỏi và ngoan ngoãn là được rồi, đừng để mẹ và chị phải lo lắng."

"Em biết rồi."

"Ừ, chị thay đồ tan làm, chúng ta trò chuyện sau."

"Vâng." Chí Tân ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Em trai cô là một cậu bé ấm áp, luôn là người đầu tiên đứng ra khi cô gặp khó khăn. Tuy cậu vẫn còn là trẻ con, không thể giúp được gì cho cô, nhưng những lời cậu nói luôn có thể khiến cô cực kì thoải mái.

Có đôi khi cô nghĩ, đúng là không bõ công yêu thương thằng bé từ nhỏ đến lớn. Tình cảm của hai chị em cô còn thân thiết hơn cả những anh chị em cùng cha cùng mẹ khác.

Cô mong thằng bé mau trưởng thành, ngày nào đó có thể thấy cậu cưới vợ sinh con, cảnh tượng đó nhất định rất cảm động.

Nhưng cô cũng mong thời gian trôi chậm lại, bởi vì ngày cậu bước vào xã hội, cậu phải thừa nhận rất nhiều trách nhiệm đến từ xã hội và gia đình.

Đến lúc đó, cậu sẽ không còn đơn thuần như hiện giờ.

Bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, cho nên Hoắc Miên cảm thấy cần phải xử lý. Cô thay đồ, xin phép y tá trưởng tan làm trước giờ.

Tô Ngự không biết đã đổi người trực đêm.

Mười giờ tối, anh ta rung chuông muốn uống nước.


Một cô y tá bước vào, anh ta sầm mặt hỏi: "Không phải người trực đêm hôm nay là Hoắc Miên à?"

"Câu Tô... Hoắc Miên về nhà, nhà cô ấy xảy ra chuyện." Y tá sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

"Cút mau!" Tô Ngự khoát tay đuổi y tá, ngủ không được nên mở điện thoại lên xem tin tức.

Thân phận con gái riêng của Hoắc Miên bị phơi bày, xuất hiện rất nhiều tin tức tiêu cực.

Có một người mở tài khoản trên diễn đàn địa phương, nghi ngờ Hoắc Miên có thế lực như vậy, thì trong lần tranh chấp chữa bệnh trước, có phải cô đã lợi dụng quyền thế khiến người bình thường không biết được chân tướng sự thật hay không?

Một người nói, tất nhiên sẽ có người hùa theo, làm cho chuyện càng ngày càng tệ đi. Bên phía bệnh viện Số 1, đám phóng viên vây quanh tìm hiểu tin tức, nhưng không có người đứng ra đáp lại.

Bên khu điều dưỡng phía Nam cũng bị vây quanh, hình như Hoắc Miên không có ý định đáp lại chuyện này.

Tô Ngự rất muốn nhìn xem Hoắc Miên sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Là thuận thế trở về nhà họ Hoắc, danh chính ngôn thuận thừa kế một phần tài sản của nhà họ Hoắc, hay là kiên trì đến cùng, giữ vững phong cách của bản thân?


Hoắc Miên tan tầm về nhà, Tần Sở vẫn chưa về.

Gần đây anh bận rộn nhiều việc, cô không có tâm trạng ăn cơm, tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn.

Về những tin tức kia, cô lười xem, cũng không muốn xem.

Linh Linh thiếu kiên nhẫn, gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình huống, cô trả lời vài câu đơn giản.

Cô vừa cúp điện thoại của Linh Linh, liền thấy một dãy số quen quen gọi tới.

"A lô." Hoắc Miên nhận điện thoại.

"Em gái Tiểu Miên, lần này người ta làm thế là muốn ép em trở về nhà họ Hoắc. Em nghĩ được cách đáp trả chưa? Có muốn anh trai giúp em không?" Giọng điệu Hoắc Tư Khiêm vẫn tùy tiện như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận