Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
"Không cần." Đối với sự chủ động giúp đỡ của Hoắc Tư Khiêm, Hoắc Miên lập tức từ chối.
"Em đừng chết vì sĩ diện. Nếu không khống chế cục diện của chuyện này, để mặc cho nó phát triển, thì cuối cùng em sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất, chị em nhà bà hai sẽ không có ảnh hưởng gì cả. Anh cảm thấy, dù em không đáp trả bọn họ, bọn họ không chiếm được thứ mình mong muốn thì vẫn sẽ không chịu dừng lại mà tiếp tục bày ra chiêu trò để ép buộc em. Thay vì bị động, không bằng chủ động ra tay, hai anh em chúng ta hợp tác, nửa phút là có thể đá bọn họ ra ngoài."
"Ông Hoắc còn chưa chết, anh đừng nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như vậy." Hoắc Miên lạnh giọng nhắc nhở.
"Anh biết mà, chuyện này không liên quan đến cha, cha sẽ không trực tiếp đứng ra can thiệp, cha chỉ đứng nhìn rồi thu lợi mà thôi. Có điều, anh đoán loại chuyện không có đầu óc này không phải do Thẩm Giai Ny nghĩ ra được, hơn phân nửa là do Hoắc Nghiên Nghiên làm."
Hoắc Miên im lặng, cô cũng nghĩ như vậy.
Nhớ lại cuộc nói chuyện không vui ở bệnh viện lúc ban ngày, Hoắc Nghiên Nghiên là người đáng nghi nhất.
Công khai tin tức, không chỉ làm cho cuộc sống của Hoắc Miên trở nên rắc rối, mà còn lợi dụng sức mạnh của dư luận buộc Hoắc Miên lựa chọn.
Hoặc là trở về nhà họ Hoắc, ngầm thừa nhận loại quan hệ này.
Hoặc là hoàn toàn rời khỏi nhà họ Hoắc, sau này không trở về nữa.
Lúc đầu cô có thể trực tiếp lựa chọn, nhưng trong giờ phút quan trọng này, Hoắc Chính Hải bị bệnh. Nếu cô tuyệt tình cắt đứt quan hệ, thì sẽ làm người ta nói cô là một đứa vô ơn, ngay cả cha ruột cũng không nhận.
Hoắc Miên biết đây là một cái bẫy, dù có đi đường nào thì cũng sẽ không dễ dàng.
Đó là chưa nói đến lực lượng của cô quá yếu. So với bọn Hoắc Nghiên Nghiên, trong tay cô không có gì cả.
Trừ khi Tần Sở ra tay.
Nhưng cô thật sự không muốn để cho Tần Sở giúp cô. Cô tự nhận mình đủ kiên cường, không thể sống dưới sự che chở của anh mãi được.
"Hoắc Nghiên Nghiên làm như vậy, đối với cô ta cũng không có lợi. Tôi không yếu ớt vậy đâu, muốn đánh gục tôi sao? Còn sớm lắm, tôi còn chưa làm gì cơ mà."
"Không sai, rất can đảm. Em và Hoắc Nghiên Nghiên không thể so sánh với nhau được, chỉ riêng chỉ số IQ thôi cô ta đã không thể so với em được. Có điều, e rằng chuyện này sẽ mang đến cho em không ít phiền phức, em sẽ phải đứng trước sóng gió dư luận. Rõ ràng em không phải là nhân vật công chúng, nhưng lại bị truyền thông và dân mạng chửi rủa như nhân vật công chúng, chuyện này không công bằng với em."
Thực ra Hoắc Tư Khiêm thấy đau lòng cho Hoắc Miên. Mấy năm nay, cô sống không được như ý.
Anh ta muốn giúp cô, nhưng cô vẫn luôn từ chối anh ta.
Hoắc Miên cười khẽ: "Công bằng? Lời nói của cậu Hoắc thật hài hước. Trên thế giới này, làm gì có công bằng để mà nói. Hoắc Nghiên Nghiên cũng giống tôi, là con gái riêng của nhà họ Hoắc, là con gái do người tình của Hoắc Chính Hải sinh ra, nhưng lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả. Còn tôi, mấy năm nay tôi không có gì cả, còn phải bị cười nhạo và chửi rủa. Cho nên… công bằng ở đâu ra?"
"Vậy thì em nên trả thù bọn họ, cho những người thêu dệt chuyện nếm hậu quả xấu."
"Còn chưa đến mức trả thù. Có điều, tôi nhất định sẽ dạy dỗ Hoắc Nghiên Nghiên, nhưng tôi sẽ không hợp tác với anh. Tôi vẫn nói câu cũ, tôi sẽ không tham gia nội chiến của các người, anh đừng nghĩ mượn sức tôi."
"Anh chưa nói gì mà, em đừng căng thẳng chứ…" Hoắc Tư Khiêm cười, cười Hoắc Miên ngốc nghếch một cách đáng yêu.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy."
"Tiểu Miên..." Giọng điệu Hoắc Tư Khiêm dịu dàng một cách khác thường.
Hoắc Miên im lặng nghe.
"Tiểu Miên, nếu em không chịu đựng nổi nữa, thì em hãy tìm đến anh, anh nhất định sẽ giúp em, em đừng trông chờ vào Tần Sở, đừng đặt hi vọng lên một người đàn ông từng vứt bỏ em, biết chưa?"
"Cạch" một tiếng, Hoắc Miên cúp điện thoại.
Thảo nào Tần Sở nói Hoắc Tư Khiêm là biến thái, xem ra bệnh của anh ta cũng không nhẹ.
Cô thật sự muốn sửa lại cho đúng, Tần Sở chưa từng vứt bỏ cô.
Bảy năm trước, cô là người buông tay. Bảy năm sau, anh là người chủ động tìm lại đoạn tình cảm này, anh chưa từng nợ cô điều gì.
Chỉ là, giữa bọn họ có quá nhiều ràng buộc và nguyên nhân xen lẫn… cho nên bọn họ còn chưa tu thành chính quả.
Đêm khuya, Tần Sở tăng ca trở về. Lúc anh vào phòng ngủ, Hoắc Miên đã ngủ rồi.
Tần Sở nhìn chăm chú khuôn mặt mộc của cô, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô.
Hoắc Miên lật người, ôm chặt cổ Tần Sở.