Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

Tần Sở hơi ngẩn ra, tưởng rằng cô đã thức dậy, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Anh cúi đầu quan sát cô, phát hiện cô còn trong trạng thái ngủ say.

Tần Sở khẽ thở dài. Rốt cuộc lòng dạ vợ anh rộng lớn đến thế nào đây? Rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy. Thế mà cô còn ngủ như không có chuyện gì, tố chất tâm lý của cô thực sự quá vững vàng.

Cuối cùng, Tần Sở nằm bên cạnh Hoắc Miên, ôm thật chặt cô, như ôm bảo vật hiếm thấy trên thế gian, không nỡ buông tay một giây phút nào.

"Yên tâm, không ai có thể tổn thương em." Giọng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng, trong sự cưng chiều là quấn quýt si mê.

Trong giấc mộng, Hoắc Miên như cảm ứng được hứa hẹn của anh, dụi đầu vào ngực anh.

Tần Sở vuốt thuận mái tóc dài rối của cô, động tác rất nhẹ, sợ đánh thức cô.

Sáng hôm sau, bởi vì phải lái xe ra ngoài thị sát, cho nên Tần Sở đi làm từ sớm.


Lúc Hoắc Miên thức dậy, chỉ nhìn thấy bữa sáng, không thấy bóng dáng Tần Sở đâu.

Có đôi khi, cô nghĩ cuộc sống chung của hai người bọn họ giống như bạn cùng phòng.

Thỉnh thoảng vài ngày không gặp mặt, đi sớm về trễ, đâu phải cuộc sống ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hoắc Miên uống một ngụm sữa, cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Tần Sở.

"Gần đây hành tung của anh rất lạ. Không phải là anh ngoại tình, có kẻ thứ ba thứ tư gì chứ?"

Cô vừa đặt điện thoại xuống, liền nghe một tiếng "tinh", xem ra là tin nhắn trả lời của Tần Sở.

"Nếu anh ngoại tình thì em sẽ làm sao? Em có tức giận không?" Tần Sở hỏi ngược lại. Bởi vì trò chuyện bằng tin nhắn, cho nên Hoắc Miên không phân biệt được anh nói đùa hay là nói thật.

Hoắc Miên bật cười, nói giỡn: "Bổn cung không chết, bọn họ mãi mãi chỉ có thể là thiếp."

Một lát sau, Tần Sở trả lời: "Anh tưởng em sẽ nói ly hôn với anh, thành toàn cho anh."


"Anh nghĩ vậy sao?" Hoắc Miên thử dò xét hỏi.

"Sẽ không, anh sẽ không ly hôn với em. Dù có một ngày người em yêu không phải là anh, thì anh cũng sẽ không ly hôn với em. Cả đời anh chỉ cố chấp với một người, người đó tên là Hoắc Miên."

Vốn là gửi tin nhắn đùa giỡn, nhưng Tần Sở lại trả lời thâm tình như vậy, Hoắc Miên bỗng nhiên không biết phải làm sao.

Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, khuôn mặt mình nóng lên, giống như cô gái trẻ lần đầu tiên được tỏ tình.

"Ha ha, em đùa thôi mà. Anh đầu tư trên người em nhiều như vậy, làm sao có thể ly hôn được chứ. Đúng rồi, gần đây anh bận rộn nhiều việc, đã ăn sáng chưa, anh đừng chỉ lo lắng cho em, cũng phải chú ý sức khỏe của mình nữa." Hoắc Miên nói lảng sang chuyện khác.

"Gần đây có dự án khá phức tạp, ngày nào cũng phải đến hiện trường điều tra, sau đó quay lại công ty họp."

"Vâng, đến giờ em đi làm rồi."

Kết thúc cuộc trò chuyện Wechat với Tần Sở, Hoắc Miên lái xe đi làm.

Ngoài cửa bệnh viện có không ít phóng viên, cô cẩn thận né tránh bọn họ.

Trong phòng trực ban.

Vài cô y tá vây quanh, Đình Đình quen biết Hoắc Miên khá sớm, cho nên tò mò hỏi trước: "Hoắc Miên, tin tức truyền thông viết có thật không? Cô thật sự là con gái riêng của Hoắc Chính Hải à? Trời ạ, vậy cô chính là thiên kim nhà giàu rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận