Editor: Nguyetmai
"Ông Hoắc, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông." Hoắc Miên nhìn thoáng qua Hoắc Tư Dật, lời nói có ẩn ý.
Hoắc Tư Dật không đồng ý, giễu cợt: "Có gì thì nói đi, tôi không phải là người ngoài, tôi là con trai của cha, không phải là con hoang như cô."
Hoắc Miên lạnh lùng nhìn Hoắc Tư Dật, phản bác: "Nói giống như anh không phải là con của tình nhân vậy."
"Cô nói cái gì?" Hoắc Tư Dật giống Hoắc Nghiên Nghiên, không hề chín chắn, cực kì kiêu căng, thói quen ngang ngược.
Vừa nghe Hoắc Miên nói như vậy, anh ta lập tức gào lên.
Cũng may Hoắc Chính Hải ngẩng đầu lên ngăn anh ta lại: "Tư Dật, con ra ngoài một lát đi."
"Cha…" Rõ ràng Hoắc Tư Dật không muốn đi.
"Ra ngoài đi, vừa lúc cha có chuyện nói với Hoắc Miên." Vẻ mặt Hoắc Chính Hải nghiêm túc.
Hoắc Tư Dật lườm Hoắc Miên, dùng dằng ra khỏi phòng.
Hoắc Chính Hải nhìn Hoắc Miên, hỏi: "Con đến tìm cha vì chuyện trên mạng à?"
Hoắc Miên lắc đầu: "Không phải, tôi biết chuyện đó do Hoắc Nghiên Nghiên làm, không liên quan gì đến ông. Hôm nay, tôi đến đây để nói vài lời."
"Sáng nay mẹ con tới tìm cha, mẹ con rất kích động, cho rằng cha làm những chuyện đó để buộc con trở về, cho nên mắng cha tơi tả. Mẹ con không hề thay đổi, tính tình vẫn nóng nảy như trước." Hoắc Chính Hải rất bình tĩnh kể lại chuyện này. Kiểu bình tĩnh này rất phù hợp với tuổi tác và thân phận của ông ta, dù sao ông ta cũng là thương nhân trải qua gió to sóng lớn.
"Là do mẹ tôi không biết rõ, mẹ tôi không gọi điện thoại hỏi tôi trước. Thật ra, hôm nay tôi đại diện cá nhân tôi đến đây."
"Con muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là ông đừng gửi gắm hi vọng lên người tôi. Ông muốn tôi giúp hai đứa con của ông, còn không bằng ông dạy dỗ bọn họ làm sao tự bảo vệ mình. Với chỉ số IQ của Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật, chết trong tay Hoắc Tư Khiêm chỉ là chuyện trong một phút. Nếu không phải kiêng dè ông, thì bọn họ đã bị đá ra từ lâu rồi. Hoắc Nghiên Nghiên làm chuyện này, nhìn mặt ngoài là tôi có hại, bởi vì bên ngoài đều đang bàn tán chuyện năm xưa mẹ tôi leo lên nhà họ Hoắc. Những gièm pha này không ảnh hưởng gì đến tôi cả. Ngược lại, tôi có thể mượn cơ hội này trở về nhà họ Hoắc. Thế nhưng, tôi không nhất định là sự trợ giúp tốt nhất. Bọn họ làm như vậy với tôi, ông cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc giúp bọn họ sao? Hơn nữa, nếu đào sâu chuyện này, một khi chuyện năm xưa bà Thẩm – mẹ Hoắc Nghiên Nghiên xen vào cuộc hôn nhân của ông và bà cả bị người ta đào ra, thì bọn họ cũng sẽ bị khinh bỉ là con của kẻ thứ ba. Loại chuyện hại người hại mình này, cũng chỉ có Hoắc Nghiên Nghiên làm được. Tôi thật sự lo ngại về chỉ số thông minh của cô ta. Tôi khuyên ông một câu, tốt nhất nên quản chặt cô ta, nếu không thì có khả năng kết cục của cô ta sẽ không tốt đẹp."
Những lời này của Hoắc Miên, từng câu từng chữ sắc bén như lưỡi dao, làm cho Hoắc Chính Hải hết hồn.
Trong chuyện này có cả lợi và hại. Hoắc Miên vốn là dân thường, dù cô có bị nhục nhã trách mắng thì cô vẫn là dân thường.
Hoắc Nghiên Nghiên thì khác, một khi cô ta bị dính vào scandal, thì cô ta sẽ từ con cưng biến thành con gái kẻ thứ ba bị người người phỉ nhổ.
Hơn nữa, Hoắc Nghiên Nghiên còn chưa kết hôn, e rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình trạng hôn nhân trong tương lai của cô ta.
Hoắc Chính Hải trầm tư suy ngẫm.
Một lát sau, ông ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Miên, hỏi: "Cho dù cha cầu xin con thì con cũng không chịu trở về giúp đỡ sao? Kể cả là giúp cha?"
"Ông cảm thấy thế nào?" Hoắc Miên cười nhạt hỏi ngược lại.