Editor: Nguyetmai
"Nếu chúng ta làm giao dịch thì sao? Con yên tâm, cha sẽ không để con giúp không công, cha có thể nhờ luật sư viết thư ủy quyền, đưa cổ phần công ty cho con, thật sự là cho con, chỉ cần con đồng ý đứng bên phía Nghiên Nghiên và Tư Dật là được rồi. À, số cổ phần này trị giá mấy trăm triệu." Hoắc Chính Hải không tin loại người thông minh như Hoắc Miên không nghĩ tới di sản của ông ta.
Hoắc Miên cười nói: "Thật xin lỗi, ông Hoắc, bây giờ cái gì tôi cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu. Đối với tôi mà nói, cổ phần mấy trăm triệu còn không bằng ông nói bồi thường hai mươi mấy năm tình thương của cha cho tôi."
Hoắc Chính Hải xấu hổ. Tình thương của cha sao? Ông ta không có, ông ta chỉ thích Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật mà thôi.
Ông ta không thích Hoắc Miên, mặc dù ông ta biết cô thông minh, biết đối nhân xử thế.
"Đừng băn khoăn nữa, tôi chỉ đùa mà thôi. Chú Cảnh đối xử với tôi tốt như cha ruột vậy, cho nên tôi không thiếu tình thương của cha. Được rồi, tôi đã nói xong lời muốn nói, cũng đã tốt bụng khuyên lời muốn khuyên, ông có nghe hay không thì tùy ông. À, còn một chuyện tôi muốn nói nữa."
"Chuyện gì?" Hoắc Chính Hải nghi ngờ nhìn Hoắc Miên.
"Vợ hai và con gái ông gây chuyện với tôi, tôi muốn… đáp trả rồi đấy." Nói xong, Hoắc Miên cười tự tin, xoay người ra cửa.
Hoắc Miên tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nói năng rõ ràng logic.
Hoắc Chính Hải bỗng nhiên than thở, nếu Hoắc Nghiên Nghiên có được một nửa sự thông thái của Hoắc Miên, thì sẽ không đến nỗi khiến ông ta suốt ngày lo lắng thế này.
Chỉ tiếc... nghiệp chướng mà!
Ban đêm, Hoắc Miên ở nhà coi phim hoạt hình, ăn khoai tây chiên, gió êm sóng lặng như ngày bình thường.
Tần Sở tăng ca chưa về. Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Ninh Trí Viễn gọi tới.
Tiếng chuông vang thật lâu, Hoắc Miên mới nghe máy.
"A lô." Hoắc Miên cho rằng Ninh Trí Viễn lại muốn nhấn mạnh ngày cưới của anh ta và Ngô Hiểu Tuyết, thật đúng là bám dai như đỉa.
Ai ngờ Ninh Trí Viễn lại hỏi một chuyện khác.
Anh ta nói: "Tiểu Miên, em thật sự là con gái của Hoắc Chính Hải sao?"
Hoắc Miên lập tức biết Ninh Trí Viễn có ý gì. Cô cười tà ác, trả lời: "Đúng vậy, hôm nay tôi còn đi bệnh viện thăm ông ta, ông ta đòi phải cho tôi cổ phần công ty, tôi đang suy nghĩ tiền có tác dụng gì, dù sao cũng xài không hết."
"Sao trước đây em không nói chuyện này với anh?" Hình như trong giọng điệu của Ninh Trí Viễn mang theo vẻ oán giận.
"Anh không hỏi tôi mà." Hoắc Miên chỉ cảm thấy buồn cười.
"Anh cảm thấy chúng ta đã bỏ lỡ thật nhiều. Thật ra, anh và Ngô Hiểu Tuyết không giống như em nghĩ, anh không yêu cô ta." Ninh Trí Viễn bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hoắc Miên gật đầu: "Đúng vậy, anh chỉ muốn cùng cô ta sinh con mà thôi, đây không phải là tình yêu."
Lời nói châm chọc một cách trắng trợn của Hoắc Miên làm cho Ninh Trí Viễn nghẹn họng.
Anh ta nói: "Tiểu Miên, em vẫn còn giận anh à?"
Hoắc Miên vừa định trả lời, thì chợt nghe tiếng chìa khoá mở cửa, cô lập tức cúp điện thoại.
Quả nhiên, Tần Sở đã trở về.
"Em lén lút cái gì đấy?" Tần Sở thấy Hoắc Miên hơi bối rối.
"À… không có gì." Hoắc Miên chột dạ đáp.
"Hình như lúc nãy anh nghe em nói chuyện điện thoại. Là tên bác sĩ khoa mắt kia sao?"
"Anh có phải Conan không vậy?" Hoắc Miên khóc không ra nước mắt, như vậy mà cũng có thể đoán ra được, anh có còn là người nữa không?
"Em làm chuyện đuối lý như thế, em muốn xin lỗi hay làm như thế nào?" Tần Sở cởi áo khoác xuống, rút cà vạt ra, nghiêm trang hỏi.
Hoắc Miên lập tức im lặng cúi đầu, tính toán phải đáp trả như thế nào.
"Tối nay anh muốn ăn gì, em lập tức đi nấu." Để biểu hiện tốt hơn, Hoắc Miên dời lực chú ý sang bữa cơm.
"Hoắc Miên hấp."
Tần Sở ngồi xuống bên cạnh Hoắc Miên, thờ ơ nói.
"Tần... Sở? Đừng đùa mà." Hoắc Miên trợn mắt nhìn chằm chằm vào gò má đẹp trai của Tần Sở.
"Nếu hấp quá ngán, thì anh có thể quét thêm lớp mù tạt, giống như ăn cá hồi vậy."
"Chồng à… đừng đùa nữa." Cuối cùng, Hoắc Miên quyết định dùng chiêu lớn với Tần Sở.
Ngày đăng ký kết hôn thứ một trăm linh bảy, lúc bảy giờ hai mươi lăm phút tối, Hoắc Miên gọi Tần Sở tiếng chồng đầu tiên.
Quả nhiên, vẻ mặt Tần Sở hơi thay đổi, ngay cả đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm.