Editor: Nguyetmai
Tần Sở nghiêng đầu nhìn Hoắc Miên, khẽ thở dài, nói: "Một ngày nào đó anh sẽ chết ở trên tay em."
"Sao Tổng giám đốc Tần lại nói như vậy chứ?" Hoắc Miên tỏ vẻ uất ức.
Tần Sở bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt căng mịn của Hoắc Miên.
Không ai có thể theo kịp sự thông minh của cô, chỉ nhìn xem cô có muốn dùng sự thông minh này hay không mà thôi. Đối với Tần Sở, cô thừa biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Dù là chuyện gì, dù cô sai rồi, thì cô cũng có thể cãi lại một cách hùng hồn như thế. Chủ yếu là chỉ một câu nói đã có thể khiến cho Tần Sở mềm lòng.
Một tiếng chồng đã đủ làm tim Tần Sở tan ra.
Anh làm gì còn tâm tư suy nghĩ cuộc gọi vừa rồi của Ninh Trí Viễn nữa.
Hơn nữa, anh tin tưởng Hoắc Miên từ tận đáy lòng. Cô quen Ninh Trí Viễn lâu như vậy, nhưng trước sau chưa từng bước qua ranh giới cuối cùng. Vậy mà bây giờ cô tự nguyện sống cùng anh, nằm ngủ trên một chiếc giường, chứng tỏ vị trí của anh trong lòng cô là khác người khác.
"Anh không tức giận nữa à?"
"Ừ." Tần Sở gật đầu.
"Thật ra, Ninh Trí Viễn tìm em cũng không có chuyện gì. Em đoán là gần đây anh ta xem tin tức, biết em có quan hệ với nhà họ Hoắc, hối hận trước đây không lấy được lợi lộc gì từ em." Hoắc Miên nghiêng đầu suy đoán.
"Sau này đừng liên lạc với người này, không cần nhắc tới cũng được."
Xem ra là Tần Sở ghen tị.
Hoắc Miên lập tức ôm cổ Tần Sở, cười lấy lòng: "Tuân mệnh, Tần đại nhân."
Đêm đó, chuyện xuất hiện bước ngoặt nhỏ. Hoắc Miên đoán không lầm, chuyện này bị đào sâu hơn, có người biết chuyện nói trước đây Thẩm Giai Ny vì trèo cao mà xen vào cuộc hôn nhân giữa Khương Hồng và Hoắc Chính Hải, cuối cùng còn công khai dẫn theo con gái tiến vào nhà họ Hoắc. Sau khi chuyện này bị phơi bày, đã dẫn đến chấn động không nhỏ. Nhưng Thẩm Giai Ny khá lợi hại, lúc dư luận còn chưa lên tới đỉnh điểm, bà ta và Hoắc Nghiên Nghiên tham gia một tiết mục phỏng vấn. Trong buổi phỏng vấn, bà ta khóc lóc kể lể nỗi uất ức và khổ tâm ban đầu của mình, nói bà ta và Hoắc Chính Hải thật lòng yêu nhau, được bà cả ngầm đồng ý cho vào nhà họ Hoắc, nói bà ta không phải là loại đàn bà mưu mô như trên mạng nói.
Thấy dư luận quay ngược chiều gió, Thẩm Giai Ny không nén được tức giận, nhảy ra rửa oan cho mình.
Đây đúng là phong cách của bọn họ.
Đêm đó, Hoắc Miên gọi điện thoại cho mẹ, hai người nói chuyện rất lâu.
Ngày hôm sau, có tin truyền thông đi phỏng vấn Dương Mỹ Dung. Tuy bà thật sự rất muốn chửi con đàn bà mưu mô Thẩm Giai Ny, nhưng Tiểu Miên đã dặn dò nhiều lần là không được làm như vậy. Có đôi khi, im lặng mới là câu trả lời tốt nhất, nếu không thì sẽ càng nói càng đen.
Khu điều dưỡng phía Nam.
Gần đây Tô Ngự rất nhàn nhã, không còn những cuộc ăn chơi ban đêm xa hoa lãng phí, buổi tối mỗi ngày đều chú ý đến mấy tin lá cải.
Anh ta vẫn đang theo dõi chuyện của Hoắc Miên, cũng đã đoán trước được cục diện đảo ngược lại như ngày hôm nay.
Có điều, Hoắc Miên không đáp trả cũng không ra tay, càng làm cho anh ta thêm tò mò.
"Hình như thế lực sau lưng cô ấy không ra tay." Tô Ngự cảm khái.
Từ sau sự kiện điều trị kia, Tô Ngự mơ hồ cảm thấy phía sau Hoắc Miên còn có một thế lực bí ẩn.
Nghĩ tới đây, anh ta cầm điện thoại lên, tìm Wechat của Hoắc Tư Khiêm, gửi một tin nhắn.
"Cô em gái của cậu rất thú vị, cuối cùng nhà họ Hoắc cũng có một người phụ nữ ra dáng."
"Cậu nói là Hoắc Nghiên Nghiên?" Hoắc Tư Khiêm lập tức trả lời.
"Hoắc Miên." Tô Ngự đáp hai chữ.
Lần này Hoắc Tư Khiêm không trả lời bằng tin nhắn, mà trực tiếp gọi điện thoại tới.
"Cậu dưỡng bệnh sao rồi? Nhãn nhã lắm sao mà có lòng dạ chơi Wechat?" Hoắc Tư Khiêm chế giễu.
Anh ta và Tô Ngự là người trong cùng một giới, bình thường mọi người hay chơi chung với nhau, không phải là bạn thân, nhưng cũng không phải người xa lạ.
"Rất tốt, tôi thật sự thích ở đây." Tô Ngự nói.
"Cậu biết Hoắc Miên?" Hoắc Tư Khiêm hỏi.
"Ừ, cô ấy là y tá chăm sóc tôi." Tô Ngự cố ý nói.
Hoắc Tư Khiêm cười khẽ: "Phải không? Trùng hợp như vậy à?"
"Cô em gái này của cậu không tệ. Nếu tôi nói tôi muốn theo đuổi Hoắc Miên, thì cậu có ủng hộ không?"
Đầu dây bên kia, sắc mặt Hoắc Tư Khiêm thoáng thay đổi, ánh mắt trở nên sắc bén.