Editor: Nguyetmai
"Nói giống như anh rất thích hợp với tôi vậy." Hoắc Miên bất thình lình đáp trả lại một câu.
Hoắc Tư Khiêm im lặng.
"Anh nói thật, Tiểu Miên."
"Tôi cũng nói thật mà, trước đây anh còn nói với tôi đừng đến gần Tần Sở. Trong mắt anh, đàn ông toàn thế giới không ai bằng anh."
"Bọn họ sẽ làm tổn thương em."
"Ai sẽ không làm tổn thương tôi? Anh sao?" Hoắc Miên không khách sáo hỏi ngược lại.
"Nếu em bằng lòng trở lại, thì anh sẽ bảo vệ tốt em."
"Được rồi, anh ngừng đi, ai mà chẳng biết anh có mưu đồ gì, anh có thấy bản thanh minh của tôi chưa? Từ nay về sau, tôi không muốn có một chút quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, anh tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, Hoắc Miên quyết đoán cúp điện thoại.
Lúc xuống lầu, Tần Sở vừa lái xe trở về, Hoắc Miên đi tới mở cửa xe ngồi kế ghế lái.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy sắc mặt của Hoắc Miên không đúng lắm, Tần Sở hỏi.
"Không có gì, em vừa bị một cuộc điện thoại làm phiền."
Tần Sở gật đầu không nói nhiều, lái xe ra khu dân cư: "Em muốn ăn gì?"
"Hôm nay là em mời anh, đương nhiên phải chọn món anh thích rồi." Hoắc Miên cười khẽ.
"Ăn món Nhật được không?"
"Vô cùng được." Hoắc Miên không kén ăn, hẹn đi ăn cơm với người ta, cô ăn gì cũng được.
Cho nên, khi Tần Sở nói ăn món Nhật, cô lập tức gật đầu.
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa một nhà hàng Nhật Bản trang hoàng vô cùng cao cấp.
Hai người đi vào một căn phòng nhỏ tao nhã, dưới đất lót chiếu Tatami độc đáo.
Trong phòng mở một bài hát thịnh hành của Nhật, tuy nghe không hiểu nhiều, nhưng nó thật sự dễ nghe.
Trong bữa ăn, Hoắc Miên trò chuyện cùng Tần Sở.
"Tần Sở..."
"Lúc không cần anh thì gọi là Tần Sở, lúc cần anh thì gọi là chồng. Hoắc Miên, em có biết mình vô tình đến mức nào không?"
Hoắc Miên: "…"
Bị Tần Sở nói như vậy, Hoắc Miên hơi ngượng ngùng, nói: "Khụ khụ… chồng ơi, từ khi kết hôn đến nay, em vẫn luôn gây phiền phức. Liệu có ngày em khiến anh mất hết kiên nhẫn, sau đó anh mặc kệ em không?"
"Em cảm thấy anh sẽ làm như vậy sao?"
Hoắc Miên lắc đầu: "Em biết anh sẽ không, nhưng có đôi khi em thật sự chán ghét mình luôn gặp rắc rối."
"Có sao đâu, anh giúp em giải quyết hậu quả là được." Tần Sở cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Có đôi khi Hoắc Miên suy nghĩ, rốt cuộc đời trước mình có cứu vớt hệ ngân hà không, mà đời này mình lại gặp được chàng trai ấm áp đẹp trai nhà giàu là Tần Sở.
Sau khi Tần Sở đăng tuyên bố, anh vận dụng một ít quan hệ và thủ đoạn, buổi chiều và buổi tối lần lượt đưa tin tức, trên cơ bản đều rửa sạch tội danh cho Hoắc Miên. Còn Thẩm Giai Ny, bà ta diễn kịch như thế nào, khóc lóc kể lể ra sao, đều không thể thay đổi thân phận kẻ thứ ba của bà ta. Thanh danh của Hoắc Nghiên Nghiên thối nát, tức giận mấy ngày không dám ra cửa, rất sợ bị người ta chỉ trỏ.
Hoắc Chính Hải cũng ra viện, Hoắc Miên đã tỏ thái độ rõ ràng, ông ta tiếp tục nằm viện giả bệnh không còn ý nghĩa gì nữa.
"Anh biết lúc nào em muốn trở về nhà họ Hoắc nhất không?" Hoắc Miên cầm điện thoại, trong lúc vô tình thấy tin tức Hoắc Chính Hải xuất viện, thờ ơ hỏi.
"Em còn có lúc muốn trở về nhà họ Hoắc nữa à?" Tần Sở có hơi tò mò về chuyện này.
Hoắc Miên gật đầu, nói: "Là bảy năm trước chúng ta yêu đương cuồng nhiệt. Khi đó, mẹ anh chướng mắt xuất thân của em. Thật ra, em cũng ghét bỏ em, em từng mơ mộng trong một thời gian dài là Hoắc Chính Hải đón em trở về, em sẽ là tiểu thư giống như Hoắc Nghiên Nghiên, nói không chừng mẹ anh sẽ đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau."
Lúc nói lời này, Hoắc Miên cầm cốc trà bằng hai tay, trông như một cô gái nhỏ nhắn. Dáng vẻ đó đáng yêu lại làm đau lòng người.
"Không ngờ cũng có lúc em tham hư vinh như vậy." Hoắc Miên nghịch ngợm le lưỡi.
Ánh mắt Tần Sở tràn đầy đau lòng: "Tiểu Miên... đừng nói nữa."