Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

"Em biết anh chưa từng ghét bỏ em vì xuất thân của em."

"Thế nhưng mẹ anh ghét bỏ, bằng không thì chú Cảnh sẽ không chết, nếu trước đây chú Cảnh không cứu em, thì… người chết khi đó là em, hôm nay em sẽ không ngồi ở chỗ này."

"Tiểu Miên..." Đối với Tần Sở mà nói, đoạn chuyện cũ nặng nề này cũng rất tàn nhẫn.

Anh đã cực kì cố gắng bù đắp, nhưng anh biết đây vẫn là một ác mộng mà Hoắc Miên không thoát ra được.

Mấy năm nay, cô đều mang gánh nặng trong lòng.

Nhưng anh có thể làm sao đây? Chủ mưu là mẹ anh, anh có thể giết mẹ anh sao? Đây là chuyện không thực tế.

"Tần Sở, em không cố ý nhắc đến chuyện này. Chỉ là đôi khi em hận xuất thân của mình, hận năm xưa Hoắc Chính Hải không cho em một thân phận hợp lý. Bây giờ em trưởng thành, ông ta muốn lợi dụng em, rõ ràng là mơ mộng hão huyền."

"Anh hiểu mà."


"Em biết cũng chỉ có anh mới có thể hiểu được lời nói của em. Nếu không thì anh không thể viết ra được bản tuyên bố hoàn toàn hợp ý em như vậy. Có đôi khi em nghĩ mình không đáng thương, ít nhất trên thế giới này còn có một người hiểu rõ em, biết suy nghĩ trong lòng em, bằng lòng lắng nghe tất cả đau đớn em phải thừa nhận, bằng lòng làm bạn với em, xoa dịu vết thương trong lòng em."

Bình thường, Hoắc Miên luôn tránh nhắc đến chuyện tình cảm, hoặc là khi Tần Sở nói năng thâm tình, cô đều vô thức tránh đi.

Bây giờ cô chủ động nói ra những lời này, lại làm cho Tần Sở không biết phải làm như thế nào mới tốt.

"Tần Sở, nếu có một ngày em không còn gì cả, chỉ còn lại một mình anh, thì anh còn bằng lòng bên cạnh em không?"

"Đương nhiên."

"Em cũng vậy. Nếu có một ngày anh không còn gì cả, không còn là Tổng giám đốc GK, không còn là tiến sĩ Tần khoa não, không còn là Tần nam thần chuyện gì cũng có thể làm được, thì em vẫn bằng lòng ở bên cạnh anh. Dù cho toàn thế giới đều phản bội anh, thì em cũng sẽ không chút do dự cùng anh phản bội toàn thế giới."

"Hoắc Miên… em đang tỏ tình với anh sao?" Nghe một lúc lâu, Tần Sở cảm thấy hình như hôm nay cô nàng này đang tỏ tình.

"Tỏ tình cái đầu anh ấy, mau ăn đi, em đói chết rồi." Qua cơn xúc động, Hoắc Miên lại nói sang chuyện khác.

Vì đề phòng Tần Sở tái phát viêm ruột, Hoắc Miên cố ý dặn dò anh ăn nhiều mù tạt để khử trùng.


Hai người vui vẻ ăn cơm, trong lúc ăn em trai có gửi tin nhắn nói nhìn thấy bản tuyên bố, em trai và mẹ đều rất vui vẻ.

Chuyện này coi như là đã kết thúc, Thẩm Giai Ny và Hoắc Nghiên Nghiên có quậy phá thế nào cũng không gây được sóng gió gì.

Tuy mọi người đều biết Hoắc Miên là con gái riêng nhà họ Hoắc, thế nhưng Hoắc Miên cảm thấy đây không phải là chuyện xấu gì cả.

Đây là chuyện hai mươi mấy năm về trước rồi, bây giờ lôi ra cũng chỉ mang mục đích thu hút truyền thông mà thôi.

Đợi chuyện lắng xuống rồi, ai còn quan tâm cô là con gái của ai nữa. Hơn nữa, tuyên bố ngày đó đã thể hiện rõ ràng rằng cô sẽ vĩnh viễn không trở lại nhà họ Hoắc, không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hoắc, cho nên sẽ không có người mang mưu đồ tiếp cận cô.

Tin tưởng đám y tá trong khu điều dưỡng phía Nam cũng sẽ không quấn lấy cô đòi số của Hoắc Tư Khiêm nữa.

Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà hàng. Ban đêm gió rất to, Tần Sở cởi áo khoác phủ lên người Hoắc Miên, sau đó nắm tay cô lên xe.

Xe của Tần Sở là "ông hoàng" Maybach duy nhất trong thành phố, biển số xe cũng rõ ràng dễ nhớ.

Lúc chờ đèn đỏ ở ngã ba, bà Tần ngồi bên trong chiếc Bentley màu đen, khẽ nhíu mày.

"Lão Tống, ông xem đó có phải xe của con tôi không?"

"Hình như là phải." Tài xế Bentley nhìn thoáng qua biển số xe rồi xác nhận.

"Sao trong xe lại có phụ nữ? Ông đuổi theo xem sao." Bà Tần thấy có một người phụ nữ tóc dài ngồi kế ghế lái, thì tinh thần lập tức tỉnh táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận