Editor: Nguyetmai
Nghe lời bà chủ nói, tài xế lão Tống lập tức đuổi theo chiếc Maybach.
Tần Sở lơ đãng nhìn gương chiếu hậu, liền phát hiện có vấn đề.
Lúc đầu anh định lái xe về thẳng nhà, nhưng bây giờ anh đột nhiên quay đầu chạy về một hướng khác.
"Ối, sai đường rồi, đây không phải là đường về nhà." Hoắc Miên vội nhắc nhở.
"Chúng ta không trở về nhà, hiếm khi rảnh chúng ta đi hóng gió."
Hoắc Miên không nói gì.
Ban đêm lạnh thế này, thích hợp đi hóng gió sao? Có điều, cô tin tưởng Tần Sở làm việc có chừng mực.
Cho nên, cô không hỏi thêm nữa. Nhìn Tần Sở lái xe quẹo trái quẹo phải phố lớn phố nhỏ, cô lập tức hiểu ra.
Sau đó, cô nhìn gương chiếu hậu: "Thì ra chúng ta bị người theo dõi."
"Đó là xe của mẹ anh." Tần Sở chủ động nói.
"Ồ." Về mẹ của Tần Sở, hình như Hoắc Miên và bà ta là kẻ thù trời sinh, vô cùng không thích đối phương.
Thậm chí, Hoắc Miên không muốn nhắc tới bà ta một chữ nào.
Mấy chục phút lượn vòng vo, cuối cùng cũng bỏ lại chiếc Bentley màu đen. Tần Sở dạo một vòng quảng trường Cầu Vồng, sau đó trở về Hoàng Gia Lâm Uyển.
"Lão Tống, có chuyện gì vậy?" Sắp xem được rốt cuộc người phụ nữ mà con trai mình đang tiếp xúc là người như thế nào, thì lại không thấy xe con trai đâu, bà Tần hơi luống cuống.
"Xin lỗi, bà chủ, cậu chủ lái xe quá nhanh, lại còn đi đường nhỏ một chiều, tôi theo không kịp."
"Thôi vậy, chúng ta về nhà trước."
Trở lại nhà cũ nhà họ Tần.
Chuyện đầu tiên bà Tần làm là lấy điện thoại gọi cho một dãy số.
Giang Lâm Nguyệt đang đắp mặt nạ dưỡng da, thấy tên người gọi điện thoại thì lập tức nghe máy, khách sáo nói: "Bà chủ."
"Vừa rồi là cô ở trên xe A Sở à?" Bà Tần thử dò xét hỏi.
"Không phải tôi." Giang Lâm Nguyệt thành thật trả lời.
"À, tôi vừa thấy một người phụ nữ ngồi kế A Sở, tôi tưởng là cô." Thật ra, bà Tần biết mái tóc của Giang Lâm Nguyệt rất dài, còn mái tóc của người phụ nữ trong xe chỉ dài đến vai, hai người này hoàn toàn không phải là một người. Bà ta hỏi như vậy để thử xem Giang Lâm Nguyệt có nói thật hay không, may là cô ta thành thật.
"Có lẽ là khách hàng đến từ Đài Bắc, người phụ trách một hạng mục hợp tác. Sáng nay Tổng giám đốc vẫn luôn bận rộn, chắc là trợ lý Dương xếp lịch hẹn vào buổi tối."
Giang Lâm Nguyệt phản ứng rất nhanh, lập tức bịa ra một người.
Tuy rằng cô ta cũng rất muốn biết người phụ nữ trong xe Tần Sở là ai.
"Là vậy sao? Chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi. Gần đây cô và A Sở có tiến triển gì không?"
"Tổng giám đốc Tần đối xử với tôi vô cùng tốt, chỉ là công ty quá bận, không có thời gian hẹn riêng."
"Bận là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý đến mình. Con gái cũng có thể chủ động mà, A Sở lại không phải người khó gần, cô xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì A Sở cũng sẽ động lòng." Bà Tần khuyên bảo hết lời.
"Tôi biết rồi, cảm ơn bà Tần quan tâm."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Tần Sở.
Tần Sở và Hoắc Miên vừa về nhà. Nghe có điện thoại, anh mở lên nhìn, là một dãy số lạ.
"A lô."
"Chào Tổng giám đốc Tần, tôi là Giang Lâm Nguyệt."
"Có chuyện gì không?" Tần Sở vừa cởi áo khoác, vừa công thức hóa giọng nói.
"Bà chủ vừa gọi điện thoại cho tôi nói thấy một người phụ nữ trên xe anh, tôi giải thích là khách hàng đến từ Đài Bắc…"
"Biết rồi." Không đợi Giang Lâm Nguyệt nói xong, Tần Sở liền cúp điện thoại.
Giang Lâm Nguyệt mím môi, luôn luôn vấp phải trắc trở, hình như cô ta càng không cam lòng.
Tần Sở vừa định ngồi xuống mở tivi xem tin tức tài chính và kinh tế, thì chợt nghe một tiếng hét chói tai từ trên lầu truyền xuống.
"A..."
Nghe tiếng hét của Hoắc Miên, Tần Sở lập tức chạy vọt lên lầu.