Editor: Nguyetmai
"Tiểu Miên, em sao vậy?" Tần Sở gõ cửa phòng tắm dồn dập.
"Em… em…" Hình như Hoắc Miên đang có lời gì khó nói.
"Rốt cuộc em sao vậy?" Tần Sở thật sự sốt ruột gần chết.
"Tần Sở, ngày đèn đỏ của em tới sớm." Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.
Lần nào kỳ kinh nguyệt của cô cũng tới rất đúng ngày. Cô nhớ còn bốn ngày nữa mới đến cơ mà. Nhưng hôm nay lại đột nhiên đến tháng, khiến cô trở tay không kịp.
"Vậy… anh phải làm gì?" Tần Sở cũng không biết làm sao.
Kỳ sinh lý của con gái hình như không phải là chuyện mà đàn ông có thể giúp được.
"Trong nhà hình như không còn… cái đó nữa. Anh có thể đi mua giúp em không?" Bởi vì quần bị dính bẩn rồi nên Hoắc Miên không tiện ra ngoài, chỉ có thể trốn trong phòng vệ sinh.
"Được." Tần Sở lúng túng trả lời, sau đó đi xuống lầu.
Năm phút sau, điện thoại của Hoắc Miên đổ chuông.
"A lô."
"Em muốn mua loại gì?" Tần Sở nghiêm túc hỏi.
"À… loại nào cũng được."
"Chiều dài thì sao?"
"Khụ… dài 38 centimét trở lên."
"Loại ban ngày hay ban đêm?"
"Khụ khụ… mỗi loại một gói là được ạ."
"Được." Tần Sở cúp điện thoại.
Hoắc Miên cảm thấy thật mệt mỏi khi nói về chủ đề xấu hổ này với Tần Sở.
Có vẻ như Tần Sở không hề biết gì cả! Điều này cũng không thể trách anh được, vì anh đã lớn từng tuổi này rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên đi mua thứ này.
Anh phát hiện thứ này không chỉ có rất nhiều hãng, mà còn phân chia độ dài ngắn, ban ngày ban đêm, chất liệu còn chia ra vải xô, mặt bông và mặt lưới nữa. Quả thật có quá nhiều kiến thức trong chủ đề này, quá phức tạp…
Năm phút sau, Tần Sở trở về. Lúc anh đưa đồ qua cửa nhà vệ sinh thì Tần Miên cũng ngây ra như phỗng. Tổng cộng có khoảng hai mươi mấy túi....
"Anh mua nhiều như vậy làm gì?" Hoắc Miên cạn lời.
"Để dành sau này dùng."
"Thôi được rồi... anh đúng là biết đề phòng chu đáo."
Mười phút sau, cuối cùng Hoắc Miên cũng rề rà đi ra.
Tần Sở chỉ vào một cái bát trên bàn, nói: "Uống đi."
"Cái gì?" Hoắc Miên ngẩn ra.
"Thuốc độc."
Hoắc Miên: "…"
"Nước đường đỏ ạ?" Nhìn màu đỏ thẫm trong bát, Hoắc Miên cũng đoán được sơ sơ.
"Biết rồi còn hỏi?"
"Anh còn biết nấu nước đường đỏ cho em uống cơ đấy, kiến thức thật là rộng rãi." Hoắc Miên buồn cười nhìn Tần Sở.
"Anh vừa lên mạng tra thử, người ta nói trong kỳ sinh lý, uống nước đường đỏ rất tốt."
"Thôi được rồi, boss Tần, anh thật sự quá tâm lý, tâm lý đến mức sắp đuổi kịp Whisper* rồi."
(*) Whisper: thương hiệu sản phẩm chăm sóc sức khỏe phụ nữ của Procter & Gamble.
Tần Sở nhíu mày,: "Whisper là gì?"
"Không có gì." Hoắc Miên không nói nhiều, cầm bát nước đường đỏ lên uống cạn. Đây chính là tấm lòng của nam thần nhà cô đấy!
Lúc lên giường ngủ, Hoắc Miên do dự nói với Tần Sở: "Hôm nay em đến kỳ sinh lý, không tiện lắm, hay là anh về phòng anh ngủ đi."
"Nói cứ như lúc em không đến kỳ sinh lý thì anh được làm gì đó vậy."
Hoắc Miên: "…"
"Ngủ đi, đâu ra mà nhiều chuyện vậy chứ!" Không đợi Hoắc Miên nói gì, Tần Sở đã chui vào trong chăn.
Hoắc Miên thấp thỏm nằm xuống…
Mấy lần đến kỳ sinh lý trước đều đúng vào dịp cô trực đêm, nên đều tránh được chuyện ngủ chung giường với anh. Đây là lần đầu tiên Hoắc Miên ngủ cùng Tần Sở khi đến kỳ sinh lý, nên cảm thấy là lạ.
Hoắc Miên nằm thẳng người, dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn. Ngày đầu tiên trong kỳ sinh lý, cô luôn bị đau bụng kinh, hơn nữa máu còn chảy nhiều, nên cô ngủ không ngủ được, bởi vì cô không dám nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô… làm cô giật mình…
"Anh…?"
"Nghe nói làm như vậy sẽ bớt đau." Nói rồi, Tần Sở nhẹ nhàng xoa bụng cho Hoắc Miên.
Hoắc Miên dở khóc dở cười,: "Anh tra được cả chuyện này trên mạng sao?"
"Ừ."
"Chồng ơi, chúng ta có thể bàn bạc một chuyện được không?"
"Em nói đi."
"Anh có thể đừng lên mạng tra những thứ linh tinh này nữa được không? Em đến kỳ sinh lý chứ đâu phải là mang thai giai đoạn cuối, đâu cần màu mè thế này." Nói rồi Hoắc Miên không hề khách sáo, bỏ bàn tay đang đặt trên bụng mình ra.
Thật ra không phải là cô không muốn cho Tần Sở làm như vậy, mà là do bụng của cô quá nhảy nhạy cảm, anh đặt tay lên đó… làm cô có cảm giác như muốn tan vỡ.
Tần Sở thở dài, nói: "Trên mạng nói đúng thật."
"Nói đúng cái gì?" Hoắc Miên tò mò, ngoảnh sang nhìn Tần Sở.
"Đừng cố gắng nói lý với loài sinh vật mỗi tháng chảy máu bảy ngày mà không chết, bởi vì phụ nữ vốn là sự tồn tại trái lẽ thường nhất trên vũ trụ."
Hoắc Miên bị sét đánh lần nữa.
Cô thật sự cần phải suy nghĩ đến chuyện có nên ngắt mạng trong nhà hay không. Chuyện Tần Sở lên mạng đúng là một bi kịch.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Miên vừa đến khu điều dưỡng ở phía nam Nam thì liền gặp người quen.
Thấy Hoắc Miên, người đó cũng ngẩn cả người.
"Ngụy Đông..." Hoắc Miên hơi bất ngờ.