Editor: Nguyetmai
"Tôi nói ai thì người đó tự biết."
"Cô đừng nói lung tung. Trong đám phụ nữ đó, không có mấy người có thể leo lên giường của tôi." Tô Ngự biết ngày nào Hoắc Miên cũng thấy nhiều người phụ nữ khác nhau vào vào ra ra phòng của anh ta, tất nhiên sẽ suy nghĩ lung tung.
"Không có mấy người là mấy người?" Hoắc Miên buồn cười nhìn Tô Ngự.
"Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cô biết, cô đâu phải người phụ nữ của tôi." Tô Ngự kiêu căng ngẩng đầu lên.
"Phì phì phì! Đừng nói lời xui xẻo này. Nếu tôi là người phụ nữ của anh thì tôi sẽ đập đầu tự tử ở Nam Thiên Môn."
"Cô…" Cãi nhau với Hoắc Miên, Tô Ngự rất ít khi thắng. Thế nhưng lạ là dù có thua, anh ta cũng sẽ không tức giận.
"Người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Bạn trai của cô sao? Bề ngoài xấu xí, lại còn giống nhà giàu mới nổi." Tô Ngự cười chế giễu.
"Nếu có tiền bị gọi là nhà giàu mới nổi thì anh chính là siêu cấp nhà giàu mới nổi."
"Sao vậy? Tôi nói bạn trai cô, làm cô không vui?"
"Anh ta không phải là bạn trai tôi, anh đừng nói lung tung." Hoắc Miên vừa cúi đầu xem báo cáo vừa trả lời.
Nghe Hoắc Miên nói người đàn ông đó không phải là bạn trai cô, tâm trạng của Tô Ngự trở nên tốt hơn. Anh ta chống hai tay xuống bàn trực, nhìn Hoắc Miên rồi hỏi: "Vậy cô có bạn trai chưa?"
"Liên quan gì đến anh?"
"Nếu không có thì tôi sẽ giới thiệu cho cô một người. Cô xem đám vệ sĩ của tôi đó, ai cũng khôi ngô vạm vỡ, mạnh mẽ hơn thằng nhóc kia."
"Đúng là vệ sĩ của anh mạnh hơn anh." Hoắc Miên ngẩng đầu liếc Tô Ngự.
"Vậy cô có muốn tôi giới thiệu cho cô một người không?" Tô Ngự cười bí ẩn.
"Không phải Tô Thị lập nghiệp từ ngân hàng sao? Đổi sang mai mối từ bao giờ vậy? Muốn chuyển ngành à? "
Khuôn mặt Tô Ngự sa sầm.
"Này, cô nhóc thối, tôi có lòng tốt…"
"Tôi không cần lòng tốt của anh. Anh không có việc gì làm thì về phòng đóng kỹ kĩ cửa lại, đừng để tin tức chơi bời trăng hoa của anh tiếp tục truyền khắp ngóc ngách của bệnh viện nữa. Từ sau khi anh đến đây, bầu không khí trong bệnh viện ngày càng xấu đi. Người biết thì nói ở đây là khu điều dưỡng, người không biết còn cho rằng ở đây là nhà thổ đấy."
Nói xong, Hoắc Miên lườm Tô Ngự, sau đó cầm hộp sủi cảo tôm bỏ về phòng trực ban, để lại một mình Tô Ngự ngơ ngác trước bàn trực.
Vui vẻ ăn xong bữa trưa, Hoắc Miên nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ làm.
Hoắc Miên mở wechat Wechat lên, trò chuyện với Chu Linh Linh. Cô nói về chuyện gặp Ngụy Đông ở chỗ làm.
Do có thành kiến với Ngụy Đông nên Chu Linh Linh lập tức nhắc nhở: "Cậu mặc kệ Ngụy Đông đi. Anh ta là kẻ bỉ ổi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. May mà anh ta biết khó mà lui, nếu không thì chắc chắn Tần Sở sẽ không bỏ qua cho anh ta."
Hoắc Miên cười.
"Được rồi, hai người… làm chuyện đó chưa?" Chu Linh Linh hóng hớt.
"Chưa."
"Ối trời, có phải cậu bị lãnh cảm rồi không? Hai người chung giường chung gối lâu như vậy rồi mà không xảy ra chuyện gì cả, có quỷ mới tin." Ngay cả Chu Linh Linh cũng cảm thấy bất công thay Tần Sở.
Hoắc Miên suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Thích là làm càn, yêu là kiềm chế. Linh Linh, càng nặng tình với Tần Sở, tớ lại càng lo lắng nhiều hơn. Nếu ngày nào đó tớ và anh ấy làm chuyện đó, thì tớ cảm thấy tâm tính của tớ sẽ khác bây giờ."
"Tớ nói này, cũng không phải lần đầu tiên mà. Chẳng phải bảy năm trước cậu đã say rượu mất lý trí một lần rồi sao?"
Nhắc tới bảy năm trước, Hoắc Miên liền xấu hổ.
"Khi đó tớ còn nhỏ, mặc kệ trời cao đất rộng, không thèm nghĩ đến tương lai, kích động lên là thích làm gì thì làm, giao bản thân mình cho người ta. Bây giờ tớ lớn rồi, trở nên khúm núm nhát gan rồi. Điên cuồng chỉ là một dấu mốc của thời trẻ dốt nát, tớ của hiện giờ rất lý trí."
"Cậu đã từng nghĩ nếu cậu mang thai thì có lẽ mẹ Tần Sở sẽ nể mặt cháu trai rồi chấp nhận cậu không?" Chu Linh Linh bày kế.
"Vậy cậu có từng nghĩ, nếu lỡ tớ sinh con rồi mà vẫn chưa giải quyết được mâu thuẫn, thì con tớ sẽ phải chịu nỗi khổ sở giống tớ không? Đến lúc đó, người khó xử sẽ là Tần Sở."
"Vậy nên... cậu vẫn còn muốn ly hôn sao?" Chu Linh Linh gửi tin nhắn thoại.