Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

Ngô Hiểu Tuyết mở bao lì xì, lấy hai tờ ông Mao đáng thương từ bên trong ra.

Khuôn mặt cô ta tối sầm xuống, chỉ vào Ninh Trí Viễn, nói: "Anh xem, em nói rồi mà, anh không nên mời cô ta tới làm gì. Cô ta chỉ mừng cưới hai trăm tệ, chút tiền lẻ này không đủ cho em ăn sáng nữa. Cô ta không thấy ngại à? Mỗi bàn tiệc của chúng ta trị giá 15.800 tệ, cô ta mang hai trăm tệ đến ăn bữa mười mấy nghìn tệ, có biết xấu hổ hay không thế?"

"Cô ấy không ăn, cô ấy gửi tiền rồi đi về luôn." Ninh Trí Viễn cãi lại.

"Anh quan sát kỹ kĩ thật, có nhiều khách như vậy mà anh lại nhớ rõ cô ta không ăn. Ninh Trí Viễn, anh có ý gì? Có phải anh chưa quên được Hoắc Miên không?"

"Hiểu Tuyết, em suy nghĩ nhiều rồi. Nếu anh không quên được cô ấy thì sao có thể kết hôn với em?"

"Khó mà nói được, có lẽ anh kết hôn với tôi là có mục đích. Dù sao thì nhà xe cũng đều do nhà tôi bỏ tiền ra mua, sự nghiệp tương lai của anh phải dựa vào chú tôi nâng đỡ. Nếu không thì chỉ với bằng đại học y hạng ba của anh, sao anh có thể nhanh chuyển lên chính thức như vậy?"


Từng câu từng chữ của Ngô Hiểu Tuyết đều đầy vẻ khinh thường. Đàn ông đều có lòng tự trọng, bị Ngô Hiểu Tuyết châm chọc như vậy, Ninh Trí Viễn cũng hơi nổi giận.

"Nếu vậy thì không bằng tôi trở về tìm Hoắc Miên. Cô ấy là con gái riêng của nhà họ Hoắc, chẳng phải nhà họ Hoắc so ra vẫn hấp dẫn hơn sao?"

"Được lắm, Ninh Trí Viễn, cuối cùng anh cũng chịu nói thật rồi đấy! Có phải anh hối hận rồi không? Vậy chúng ta đi ly hôn, ai mà thèm lấy anh. Tôi sẽ phá thai, không sống cùng loại người như anh đâu. Tôi biết trong đầu anh chỉ toàn là Hoắc Miên thôi. Tôi quá ghét cô ta, không bao giờ muốn nghe đến tên của cô ta nữa."

Nói rồi, Ngô Hiểu Tuyết quẳng mạnh hai tờ tiền lên mặt Ninh Trí Viễn, sau đó mở cửa ra ngoài.

Ninh Trí Viễn chán chường ngồi trên giường cưới, không có tâm trạng đuổi theo cô ta.

Ngô Hiểu Tuyết là điển hình của người mắc bệnh công chúa, rất ngang ngược, chỉ một chút không hài lòng là liền oán giận. Hơn nữa, thái độ của cô ta với cha mẹ Ninh Trí Viễn không được tốt. Ngày hôm nay, trên sân khấu hôn lễ cũng chỉ có cha mẹ và chú của Ngô Hiểu Tuyết ngồi. Từ đầu đến cuối, cha mẹ Ninh Trí Viễn chưa từng được lên sân khấu, có thể thấy nhà Ngô Hiểu Tuyết khinh thường người nhà của anh ta như thế nào.

Đồng nghiệp tỏ vẻ hâm mộ anh ta cưới được một người vợ như vậy. Thật ra ở sau lưng, bọn họ lại bàn tán anh ta ở rể.


Nhà họ Ngô có tiền có thế, Ngô Hiểu Tuyết lại có tính tình đại tiểu thư. Ninh Trí Viễn cảm thấy mình sắp không chịu nổi. Ngẫm lại mới thấy, ngoại trừ không để ý đến anh ta nhiều, thì Hoắc Miên tốt hơn Ngô Hiểu Tuyết đến ngấp nhiều lần.

Sau khi đóng sầm cửa bỏ đi, Ngô Hiểu Tuyết lái xe lao nhanh đến quán bar quen. Sau đó, cô ta gọi điện thoại cho vài người bạn thân tới uống rượu, mặc kệ chuyện mình đang mang thai.

Trong góc phòng, một cô gái mặc váy ngắn gợi cảm nhìn Ngô Hiểu Tuyết ở cách đó không xa bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Ồ, đó không phải là cô dâu hôm nay sao? Sao không ở nhà động phòng hoa chúc mà đến đây mua say vậy? Thật thú vị!"

"Mạn Mạn, em đang nhìn gì vậy?" Một người đàn ông dung tục ôm eo Hà Mạn.

"Thấy một kẻ thù, tâm trạng rất khó chịu."

"Ai vậy? Anh giúp em đi dạy dỗ cô ta." Người đàn ông tỏ vẻ rất có nghĩa khí.

Ngô Hiểu Tuyết ở quán bar chơi hơn một tiếng, nhìn điện thoại nhiều lần, nhưng vẫn không thấy Ninh Trí Viễn gọi tới. Cuối cùng, cô ta đành hùng hổ ra ngoài, chuẩn bị về nhà chất vấn Ninh Trí Viễn.

Không ngờ lúc lái xe đến ngã tư, cô ta lại đâm phải một chiếc xe hơi màu đen. Ngô Hiểu Tuyết thét lên… đầu đập mạnh vào tay lái, lập tức ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận