Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

Quả nhiên, Tô Ngự lập tức đàng hoàng, ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế. Có đôi khi anh ta suy nghĩ không biết có phải người phụ nữ Hoắc Miên này trời sinh khắc anh ta hay không. Vì sao anh ta có thể ra tay với người phụ nữ khác, nhưng đến lượt cô, anh ta lại không tức giận nổi.

Có phải anh ta trúng độc gì rồi không? Hay là anh ta bị người phụ nữ này làm cho khuất phục rồi?

Hoắc Miên kéo ghế ngồi trước giường bệnh chờ kết quả. Tô Ngự thỉnh thoảng nhìn cô. Hoắc Miên cúi đầu, nghiêm túc viết báo cáo. Tô Ngự cầm điện thoại nhẹ nhàng mở cameras, sau đó tắt âm thanh chụp ảnh.

"Hoắc Miên."

"Gì?" Hoắc Miên lơ đãng ngẩng đầu.

Khoảnh khắc này được chụp lại, ban đêm không có nhiều ánh sáng, làm cho ảnh chụp hơi mơ hồ. Thế nhưng vẫn như có thể thấy rõ ràng ngũ quan thanh tú của Hoắc Miên.

Bởi vì thị lực ban đêm nhìn không rõ, cho nên những lúc trực đêm Hoắc Miên đều đeo kính.

Hình ảnh nữ y tá mặc áo blouse hiện trong điện thoại của Tô Ngự. Đây là lần đầu tiên anh ta lưu ảnh của phụ nữ trong điện thoại, lại còn là tự tay chụp.

"Gì vậy?" Hoắc Miên hỏi lại.

"Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô mấy giờ rồi."

"Không phải anh có điện thoại à?" Hoắc Miên hỏi ngược lại.


Sau đó, cô xem giờ, phát hiện đã trôi qua năm phút rồi. Cô rút nhiệt kế ra khỏi miệng anh ta, xem rồi nói: "Nhiệt độ cao quá."

"Bao nhiêu độ?" Tô Ngự tò mò hỏi.

"39 độ 8."

"Gần 40 độ rồi, tôi có bị sốt thành ngốc không?"

"Dựa theo trạng thái đối thoại hiện giờ của anh với tôi, khoảng cách tới ngốc chỉ còn một đoạn."

Tô Ngự liếc Hoắc Miên một cái, cô gái này không thể nói chuyện vui vẻ với anh ta được à?

"Làm sao bây giờ?"

"Anh còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì mau nói đi."

Tô Ngự: "…"

"Cô qua đây, tôi bảo đảm không phải bóp chết cô." Đôi mắt Tô Ngự bốc lửa.

Hoắc Miên cười nói: "Tinh thần còn rất tốt, sẽ không có vấn đề, tôi hạ sốt bằng phương pháp vật lý cho anh."

Nói xong, Hoắc Miên xoay người ra khỏi phòng bệnh. Năm phút sau, cô cầm một cái khay quay lại.


"Uống thuốc hạ sốt à?"

"Không cần, thuốc hạ sốt có tác dụng phụ, không đến mức bất đắc dĩ thì không cần uống, không tốt cho thận."

Tô Ngự suy nghĩ rồi gật đầu,: "Đúng vậy, tôi nên bảo vệ tốt thận của mình."

Hoắc Miên liếc anh ta,: "Bị bệnh thì lo dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ đến mấy thứ lung tung, không tốt cho anh."

"Đây là nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của con người. Cô biết cái gì chứ?"

"Được rồi, ngài ngựa giống, bây giờ ngài cần câm miệng và nằm xuống." Hoắc Miên không khách sáo đè đầu Tô Ngự xuống. Sau đó, cô lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán anh ta. Cảm giác mát lạnh truyền tới, làm cho anh ta cảm thấy rất thoải mái.

Hoắc Miên lại lấy ra một cây kem,: "Ăn đi."

"Cái gì?"

"Kem."

"Phụ nữ mới ăn kem, tôi không ăn, tôi ghét đồ ngọt."

"Ăn kem để hạ nhiệt, anh cứ coi kem là thuốc đi." Nói xong, Hoắc Miên trực tiếp nhét lên người Tô Ngự.

Anh ta lập tức cầm kem,: "Cô thật là…"

"Suỵt, đừng ồn, đừng quấy rầy tôi xem phim." Hoắc Miên đeo tai nghe, tiếp tục xem "Hậu duệ mặt trời".

Tô Ngự nằm trên giường bệnh, dán miếng dán hạ sốt, ăn kem, thỉnh thoảng nhìn Hoắc Miên. Hiếm khi thấy cô yên tĩnh ngồi bên cạnh mình, Tô Ngự lại cảm thấy nếu thời gian trôi chậm đi thì tốt rồi.

Khoảng một tiếng sau, Hoắc Miên xem xong một tập phim Hàn. Cô tháo tai nghe, sờ trán Tô Ngự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận