Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

"Làm gì?"

"Hỏi vậy thôi, xem có thể thực hiện giúp cô được không."

"Anh nghĩ mình là đèn thần à? Lại còn giúp tôi thực hiện nguyện vọng nữa."

"Đừng có xem thường thế lực của ông đây, tôi họ Tô đấy." Tô Ngự nói rất ngạo mạn.

Đây không phải là nói quá, chỉ dựa vào cái họ này, anh ta đã có thể tung hoành ngang dọc khắp thành phố C rồi.

"Không khoác lác thì anh sẽ chết à?"

"Cô là người đầu tiên dám nói tôi khoác lác. Lại đây, nói cho tôi nghe cô có nguyện vọng gì."

"Có thể in hình tôi lên tiền không?"

Tô Ngự: "…"

"Có thể đổi Thiên An Môn thành ảnh chụp của tôi và ông Mao không?"

Tô Ngự: "…"


"Có thể khiến Obama cười hở đến tám cái răng với tôi không?"

Tô Ngự: "…"

"Chỉ có ba điều này mà anh không thể thực hiện giúp tôi thì còn làm màu cái gì? Đồ trẻ con, sau này khoác lác thì nhớ cân nhắc lại bản thân mình nhé." Hoắc Miên vỗ vai Tô Ngự rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Ngự cảm thấy Hoắc Miên không bình thường, tuyệt đối không bình thường. Anh ta vốn định tặng quà để cảm ơn, nhưng cô lại không chịu nói chuyện tử tế gì cả.

Hoắc Miên tan làm, thay quần áo, đi lên chiếc Volkswagen CC, quay đầu xe, đi một cách siêu ngầu.

Kỹ thuật lái xe của cô rất tốt. Tô Ngự đứng trên lầu ngậm điếu thuốc, nhìn theo chiếc xe màu trắng xa dần, trong đầu chợt lóe lên. Hình như đã có linh cảm gì đó…....

Lúc Hoắc Miên về đến nhà thật sự không muốn động đậy chút nào, cô nằm ngả luôn ra ghế sofa.

Đúng lúc này, Hoàng Duyệt gọi điện đến, báo cho cô biết là Ngô Hiểu Tuyết đã tỉnh, tạm thời không có vấn đề gì về não bộ, ca phẫu thuật tối hôm qua rất thành công, hôm nay siêu âm thì đứa bé cũng rất bình thường.

Nghe xong, Hoắc Miên mỉm cười, cuối cùng cũng không phí công.

Lúc Tần Sở đi vào, thấy Hoắc Miên đang nằm co người ngủ trên ghế sofa. Anh đi đến đắp chăn cho cô, sau đó ngồi bên cạnh xem tình hình thị trường chứng khoán.

Lúc Hoắc Miên thức dậy thì đã tám giờ rưỡi.

"Muộn thế này rồi à? Anh đã ăn cơm chưa?"


"Ý em hỏi là ăn khuya hay là ăn bữa sáng ngày mai?"

Hoắc Miên gãi đầu, định đứng dậy đi vào bếp thì lại bị Tần Sở kéo vào lòng.

"Hình như gần đây em rất mệt mỏi."

"Vâng, trực ca đêm rất buồn ngủ."

"Vậy anh mới bảo em từ chức đi, muốn làm gì thì làm, đừng làm y tá nữa, cực lắm."

"Nhưng mà em không muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, phải bận tâm lo nghĩ nhiều lắm. Làm công việc này cũng rất tốt, còn có cả tiền bảo hiểm hằng năm của cơ quan. Em làm việc đến năm năm mươi lăm tuổi là có thể về hưu nhận lương hưu rồi, không có gì không tốt."

"Em cũng chỉ nghĩ đến thế mà thôi." Tần Sở nhéo cái mũi xinh xắn của Hoắc Miên, cười nói.

"Anh đói không? Để em đi nấu cơm."

"Không cần, giờ này muộn lắm rồi, anh gọi cơm bên ngoài, lát nữa sẽ giao đến nhà."

Vừa nói xong đã có người nhấn chuông cửa, Hoắc Miên đứng dậy bước nhanh ra ngoài nhận thức ăn Tần Sở đặt, sau đó dọn lên bàn.

"Hôm nay là ngày gì à? Thật là nhiều món ăn." Hoắc Miên nhìn tám món ăn trên bàn rồi lại nhìn Tần Sở.

"An ủi em, ai bảo gần đây vợ anh cực khổ quá."

"Cảm ơn Tần đại nhân." Hoắc Miên cảm động ôm cổ Tần Sở, sau đó hôn bẹp một cái, dính nước miếng đầy mặt người ta… cũng may là Tần Sở không chê cô.

"Món đậu bắp này không tệ, anh ăn nhiều một chút, y học nói hàm lượng dinh dưỡng trong đậu bắp rất cao, vừa bảo vệ gan vừa giảm mỡ trong máu." Hoắc Miên gắp cho Tần Sở, dáng vẻ ăn uống rất ngon miệng.

Tần Sở yên lặng bưng bát cơm lên, đột nhiên hỏi một câu: "Tiểu Miên, em còn định để anh đợi đến bao giờ?"

Động tác ăn cơm của Hoắc Miên khựng lại, cô biết rất rõ Tần Sở đang hỏi đến việc gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận