Editor: Nguyetmai
"À… Đều không phải, tôi chỉ muốn bảo cô cầm ví về đi, tôi không thể nhận nó được." Hoắc Miên cầm ví lên, nhét vào tay Triệu Thanh Nhã.
"Có phải là bệnh viện các cô không cho nhận quà cáp không? Không sao đâu, đây không phải là hối lộ, chỉ là quà cá nhân tôi tặng thôi."
"Không phải, đây là vấn đề của tôi thôi, cảm ơn ý tốt của cô Triệu."
Triệu Thanh Nhã cầm ví, trong lòng có cảm giác rất khó tả, vì cô ta vốn định dùng thân phận bạn gái của Tô Ngự để diễu võ dương oai một phen, cho cô y tá này biết khó mà lui, dù sao thì trong đa số những người phụ nữ của Tô Ngự, cô ta cũng là người đã ở cạnh anh ta khá lâu rồi.
Vậy mà cô y tá này lại không chịu nhận quà của cô ta, đang chứng tỏ bản thân chưa từ bỏ ý định với Tô Ngự sao? Còn muốn lấy được nhiều lợi ích hơn từ chỗ Tô Ngự?
Nghĩ đến đó, Triệu Thanh Nhã giận tái mặt, quan sát Hoắc Miên từ trên xuống dưới một lượt rồi nói,: "Vốn dĩ tôi còn tưởng cô là người thông minh, tự biết chừng mực ở một số việc, bây giờ xem lại hóa ra chỉ là một đứa ngốc ảo tưởng được bay lên cành cao. Cô không phải là mỹ nữ xuất sắc, cũng không phải là con nhà danh giá gì, cô lấy đâu ra tự tin mà muốn tiếp tục quấn lấy Tô Ngự? Người phụ nữ thông mình minh đều biết rút lui khi đang đứng trên đỉnh cao, nhân lúc tổng giám đốcTổng giám đốc Tô còn chưa chơi chán cô thì hãy tranh thủ mà tránh đi, nếu không sau này bị vứt bỏ thì sẽ còn thảm hơn cả bây giờ, nhỡ chẳng may không cẩn thận chọc anh ấy tức giận thì có lẽ về sau cô không sống nổi ở thành phố C này đâu. Cô đừng không biết chừng mực. Cứ nhất định phải so đo cao thấp với tôi đúng không? Hay cô cảm thấy cô xinh đẹp hơn tôi, nổi tiếng hơn tôi?"
Triệu Thanh Nhã nói cả tràng đầy vẻ thù địch, song chỉ khiến Hoắc Miên nghe mà thở dài…
Cô rất khó hiểu, tại sao trong mắt mấy người phụ nữ này chuyện quan trọng nhất luôn là những gì có liên quan đến đàn ông?
Chẳng lẽ lại không thể coi trọng chính mình được à?
"Cô Triệu, hình như cô hiểu nhầm rồi, tôi và Tô Ngự…"
"Chuyện của cô và Tô Ngự tTôi không quan tâm chuyện của cô và Tô Ngự, tổng giám đốcTổng giám đốc Tô có nhiều phụ nữ như vậy tôi cũng đã quen rồi, tôi chỉ muốn nhắc cô, đừng ảo tưởng quá nhiều, tổng giám đốcTổng giám đốc Tô không phải là người đàn ông mà một cô gái bình thường có thể khống chế được. Tạm biệt, cô tự lo cho thân mình đi…" Nói xong, Triệu Thanh Nhã đeo kính mắt lên rồi bỏ đi.
Hoắc Miên câm nín…
Hoắc Tư Khiêm cũng từng nói như vậy với cô, hôm nay Triệu Thanh Nhã cũng nói thế.
Vấn đề là con mắt nào của họ thấy là cô có liên quan gì đến Tô Ngự vậy? Cô tự thấy thái độ của mình đối với Tô Ngự còn không bằng thái độ với ông Lưu ở phòng bệnh bên cạnh, ít nhất cô còn vui vẻ với ông Lưu, còn thường xuyên đánh cờ với ông cụ.
Triệu Thanh Nhã lái chiếc Lamborghini màu hồng nhạt rời đi… Đêm đó lập tức được lên đầu đề của các báo giải trí.
Boss của Tinh Hoàng – Tổng giám đốcTổng giám đốc Tô đã tặng một chiếc xe Lamborghini bản giới hạn trị giá hàng chục triệu tệ cho Triệu Thanh Nhã, tình cảm hai người rất ổn định, có vẻ sắp tiến tới hôn nhân.
Chuyện kết hôn giữa Triệu Thanh Nhã và Tô Ngự đã bị mổ xẻ chán chê, từ khi Triệu Thanh Nhã ra mắt, đội truyền thông đã bắt đầu tung tin đồn này ra. Triệu Thanh Nhã chưa bao giờ trả lời trực tiếp, nhưng cũng không thể phủ nhận là mỗi lần tin đồn này được khơi lên thì có ảnh hưởng rất tích cực đến cả độ nổi tiếng của Triệu Thanh Nhã lẫn Tinh Hoàng của Tô Thị, coi như Tô Ngự ngầm thừa nhận để lăng xê thôi.
Dù sao thì Triệu Thanh Nhã cũng là nghệ sĩ do Tinh Hoàng đào tạo…
Nhưng mà mọi người trong giới đều biết, đây chỉ là một tin giả mà thôi, với thân phận của Triệu Thanh Nhã thì tuyệt đối không thể bước nổi vào nhà họ Tô.
Ông nội Tô là đại tướng quân đội, rất nghiêm khắc trong chuyện gia phong, từ lâu ông đã nói là cháu dâu có thể làm bất kì nghề gì trừ những nghề trong ngành giải trí.
Nghe nói Tô Ngự cũng rất nghe lời ông nội, cho nên những tin tức phong lưu của anh ta chỉ cần nghe để giải buồn là được, chứ không cần coi là thật.
Buổi tối đến lúc Hoắc Miên phải trực, Nam Nam cầm báo đến bất bình thay cô,: "Nhìn xem, cô không cần, cậu Tô lập tức tặng cho người khác, tiền triệu đấy, chỗ này là mấy chục triệu đấy….... Tiếc thật, tôi càng nhìn càng thấy đau lòng thay cho cô."
"Vốn dĩ đã không phải là đồ của tôi rồi, có gì đâu mà tiếc." Hoắc Miên cười.
"Cô thật… Đúng đúng là hiếm thấy, tôi phục cô rồi, đối mặt với quyền thế như vậy mà không động lòng, cô thật sự rất yêu bạn trai cô à?" Nam Nam ra vẻ dạy dỗ mãi mà không được, ai oán nhìn Hoắc Miên.
Hoắc Miên chỉ cười, không đáp.
Thật ra cho dù không có Tần Sở thì cô cũng sẽ không chấp nhận Tô Ngự. Cuộc đời cô chán ghét nhất việc tranh đấu của nhà giàu, nhà họ Hoắc cô còn không chịu quay về nhà họ Hoắc, huống chi là vào nhà họ Tô giàu có danh giá kia?
Đang trực đêm thì chuông cấp cứu khẩn cấp của phòng bệnh số hai 2 vang lên, làm hại Hoắc Miên chạy đến như gió, còn tưởng là ông Lưu xảy ra tình huống khẩn cấp gì.
Kết quả lúc cô đi vào thì phát hiện ra ông Lưu không những đang ngồi gặm táo, mà bên cạnh giường bệnh của ông còn có một bà lão cùng tuổi ăn mặc trang nhã, mặt mũi hiền lành,. Hoắc Miên biết rõ, đây là bạn đời của ông Lưu, nghe nói vừa mới về nước từ nhà con gái ở Hawaii, trước kia cô từng nhìn thấy trên điện thoại của ông Lưu rồi nên cũng không thấy quá xa lạ.
"Ông Lưu, có chuyện gì vậy ạ?" Vẻ mặt Hoắc Miên ngơ ngác.
"Đến rồi à, Tiểu Hoắc, mau ngồi xuống đi, ông có chuyện tốt muốn tuyên bố." Ông Lưu thần bí nói.
"Hả… Chuyện tốt gì cơ ạ?" Hoắc Miên khó hiểu nhìn hai ông bà.