Editor: Nguyetmai
Hoắc Miên cắn môi, ngẩng đầu nói,: "Anh rất tốt, nhưng mà… tôi đã có bạn trai rồi."
"Hả?" Anh quân nhân mặt chữ điền ngẩn ra.
"Hôm qua tôi đã định nói ra rồi, nhưng ông Lưu lại không cho tôi cơ hội. Rất xin lỗi."
"Không sao, bây giờ nói cũng không muộn. Cô rất thật thà."
"Làm người thì phải thẳng thắn thành khẩn mà. Nếu làm phiền anh thì cho tôi xin lỗi."
"Không sao, đàn ông họ Lưu chúng tôi không phong lưu cũng không hạ lưu, lòng bao dung cơ bản thì vẫn có."
Hoắc Miên: …
Mặc dù anh quân nhân mặt chữ điền này không khéo ăn nói, cũng không kiêu ngạo như anh pháp y lần trước, nhưng cũng là một người kỳ lạ, vừa mở miệng nói đã nói ra được mấy câu kinh điển rồi, suýt nữa thì khiến Hoắc Miên bật cười.
Hai người nói rõ ràng với nhau xong, song song đi về, bất ngờ lại gặp phải Tô Ngự ở cửa ra vào.
"Đối tượng… xem mắt?"
Tô Ngự đang đi bộ thì nghe thấy mấy y tá lắm mồm lén cười đùa bàn chuyện Hoắc Miên đang đi xem mắt. Anh ta tức đến mức mất hết cả tâm trạng tản bộ, đi thẳng đến vườn hoa…
Không đợi Hoắc Miên trả lời, Tô Ngự nhìn thoáng qua quân hàm trên vai bộ quân trang của anh quân nhân mặt chữ điền, cười nhạo,: "Mới lên đại đội trưởng thôi à?"
"Phải, đại đội trưởng." Quân nhân mặt chữ điền gật đầu.
"Tôi nói này…" Hoắc Miên hơi khó chịu, đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy Tô Ngự không biết sống chết nói,: "Một đại đội trưởng mà cũng dám đến khu điều dưỡng phía nam Nam này tán gái? Ai cho cậu tự tin ấy thế? Chẳng lẽ cậu không biết chỉ tính riêng tiền thu nhập hàng tháng của các bệnh nhân ở đây thôi cũng đã là con số mà cả đời cậu không kiếm nổi à?"
"Tô Ngự… Anh đừng có quá đáng." Hoắc Miên trầm mặt cảnh cáo, dù sao thì quân nhân mặt chữ điền này cũng là cháu trai của ông Lưu, sao phải nói năng châm chọc như thế chứ?
"Hoắc Miên, đây là bạn trai cô à? Nhưng mà tôi cảm thấy cô nên cân nhắc lại xem có nên tiếp tục mối quan hệ này không, đàn ông nhỏ mọn quá thường cũng chẳng phát triển đến đâu đâu." Nói xong, anh quân nhân mặt chữ điền gật đầu với Hoắc Miên rồi rời đi…
Bình thường khi nghe xong những lời thế này chắc chắn Tô Ngự sẽ nổi giận, nhưng hôm nay anh ta lại đặc biệt bình tĩnh. Vì thằng nhóc kia rõ ràng là nhầm anh ta thành bạn trai Hoắc Miên, anh ta thấy rất vui vì chuyện này.
Hoắc Miên tức giận, định bỏ đi thì lại bị Tô Ngự chặn đường lại.
"Lợn tốt không chặn đường, tránh ra." Hoắc Miên thở phì phì nói.
Tô Ngự nhíu mày,: "Lợn tốt? Chẳng phải hay nói là chó ngoan không cản đường à?"
"Tôi cảm thấy nhân phẩm của anh còn không bằng con chó, ít ra thì chó cũng là bạn tốt của loài người, nhưng có thể thấy rất rõ là anh không như thế."
"Hoắc Miên, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, sẽ không so đo với mấy lời cô nói, ông đây miễn xá cho cô."
"Nhưng tâm trạng tôi hôm nay lại không hề tốt chút nào, mau tránh ra đi, tôi phải về nhà, tan làm rồi."
"Con nhóc chết tiệt kia, đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói."
"Nói mau, thời gian của tôi có hạn." Hoắc Miên nhìn đồng hồ đeo tay, cô chỉ muốn về nhà sớm, còn có thể tranh thủ nấu cho Tần Sở một bữa sáng thật mỹ vị.
"Vài ngày nữa là tôi xuất viện rồi." Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tô Ngự đã trở về trạng thái nghiêm túc.
Anh ta là một bệnh nhân rất đặc thù, không bao giờ chịu mặc đồ bệnh nhân vào, vì ghét bỏ nó quá xấu. Ngày nào anh ta cũng đổi một nhãn hiệu xa xỉ nào đó, cực kì đẹp trai, y tá ở khu điều dưỡng phía nam Nam thường xuyên bị tướng mạo của Tô Ngự mê hoặc đến mức choáng váng. Thậm chí nếu anh ta lơ đãng nhìn vào một y tá nào đó thì cả ngày hôm đó y tá ấy sẽ chìm trong cảm giác mê trai.
Hoắc Miên chưa bao giờ để ý đến việc Tô Ngự mặc gì, vì cô chẳng bao giờ chú ý đến anh ta. Nhưng mà hôm nay đứng đối mặt với nhau ở đây, trong không gian tràn đầy ánh nắng mặt trời, cô muốn không để ý cũng không được.
Khác với Tần Sở, Tô Ngự rất thích màu trắng, màu cà phê nhạt, màu be, màu kaki, một loạt các loại màu sáng, hơn nữa những màu này khi được mặc lên người anh ta lại cực kì đẹp.
Một bộ quần áo dài tay màu trắng được may theo yêu cầu, được in các ký hiệu từ các chữ cái tiếng anhAnh, đơn giản nhưng không hề thiếu phần đẹp đẽ quý giá.
Loại đàn ông như Tô Ngự chính là tuýp người có khí chất trời sinh, dù có mặc đồ vỉa hè hai mươi tệ thì người khác cũng sẽ cho rằng anh ta đang mặc xa xỉ phẩm hơn mười nghìn.
"Chúc mừng anh, mau xuất viện đi." Hoắc Miên lập tức phối hợp trả lời.
"Trước khi xuất viện, tôi có câu muốn nói với cô."
"Nói." Hoắc Miên nhìn chằm chằm vào Hoắc MiênTô Ngự, có cảm giác hơi khó hiểu, hình như hôm nay anh ta hơi kì kỳ lạ.
Yết hầu Tô Ngự động đậy, rõ ràng là anh ta đang căng thẳng, vì trước giờ phụ nữ luôn chủ động quấn lấy anh ta, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa chủ động ra tay với ai bao giờ, nên thậm chí bây giờ anh ta còn không biết phải làm thế nào.
"Anh hai à, nếu anh không nói thì tôi đi đấy." Nhìn vẻ do dự của Tô Ngự, Hoắc Miên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
"Hoắc Miên, sau này em hãy ở bên cạnh anh đi, anh sẽ đối xử tốt với em."
Tô Ngự nói xong câu đó, lập tức quay mặt đi, không dám đối mặt với Hoắc Miên.
Hoắc Miên đang nhấc chân lên, lập tức đơ ngay tại chỗ… Tô Ngự đang….... Tỏ tỏ tình với cô sao?