Editor: Nguyetmai
"Chị, chị đừng tức giận, em thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không hề biết nhà tài trợ là GK, hôm đi nhận giải em mới phát hiện ra, em không cố ý đâu, chị đừng nói cho mẹ biết nhé." Cảnh Chí Tân biết rõ, GK chính là vướng mắc trong lòng mẹ và chị gái. Có thể thấy rõ là cậu đang rất lo lắng…
"Em… có gặp anh ấy không?" Hoắc Miên thử hỏi.
"Ai? Anh Tần Sở á?"
"Ừ."
"Không gặp, hôm nay lúc em đi thì là trợ lý của anh Tần Sở dẫn em đi làm các thủ tục nhận xe. Thực ra em nói thẳng với chị, bản thiết kế này của em cũng không hề xuất sắc, lần này nhận giải, tất cả mọi người đều nói là em quá may mắn. Em không phải là thiên tài bẩm sinh giống chị, cũng không có thiên phú, dù có cố gắng đến mấy đi chăng nữa thì thành tích cũng rất bình thường, nên em cho rằng lần này nhận được giải chắc hẳn là có liên quan đến chị, em cảm thấy….... Có lẽ anh Tần Sở vẫn còn thích chị, muốn nhân cơ hội này để tiếp cận chị."
Hoắc Miên nghe xong chỉ thờ thở dài, thật ra cô rất muốn nói cho Chí Tân biết là cô và Tần Sở đã ở bên nhau rồi, nhưng lại sợ Chí Tân nghe xong sẽ có gánh nặng về mặt tâm lý, nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn chọn cách im lặng.
"Xe này là cái trong phim Transformers đúng không?" Hoắc Miên nhìn chiếc xe thể thao rồi hỏi.
Cảnh Chí Tân gật đầu lia lịa,: "Đúng rồi, là Bumblebee, em thật sự rất thích nó, trong series transformers Transformers em thích nhất là chiếc xe Chevrolet Camaro này, không hiểu sao anh Tần Sở lại biết em thích nó, đúng là thần kìkỳ."
"Xe này bao nhiêu tiền?"
"Hình như theo giá thị trường thì khoảng bốn trăm nghìn, chính vì thế em mới không dám nhận, hay là chị giúp em trả lại cho anh Tần Sở đi." Mặc dù Cảnh Chí Tân rất yêu chiếc xe này, nhưng cậu cũng biết cái gì nên nhận cái gì không nên nhận, nhất là khi quan hệ của chị và anh Tần Sở lại còn khá đặc biệt.
"Cứ để tạm xe ở đây đi, em đừng có lái đi đâu vội, để về rồi chị nghĩ cách giải quyết sau."
"Vâng."
"Chị, nhìn chị gầy quá, gần đây công việc bận rộn lắm à?" Cảnh Chí Tân đau lòng nhìn Hoắc Miên vừa tan làm ca đêm.
Bản thân cô cũng không để ý đến, hai vành mắt cô đen xì sì lại, đúng là thức đêm khiến người ta trông thật tiều tụy.
"Chị không sao, em tự chăm sóc tốt bản thân là được, gần đây có bị đau đầu nữa không?"
"Không ạ."
"Thuốc đâu rồi, có uống đều không?"
"Em vẫn đang uống, vẫn còn hai loại nữa."
"Ừ, nhớ uống đều đấy, làm vậy thì mới có lợi cho sự hồi phục của em."
"Chị, hay là chị dọn về nhà ở đi. Mấy lần mẹ càu nhàu với em là chị thuê nhà bên ngoài tốn tiền, thà chuyển về nhà ở còn hơn. Em biết là mẹ rất muốn chị về, không phải là vì tiết kiệm tiền đâu, cả nhà ba người chúng ta ở cùng chung nhau tốt biết bao."
"Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ chị về nhà đây, có chuyện gì thì cứ gọi cho chị." Hoắc Miên lái xe thẳng về nhà, không ở lại trường thêm nữa.
Quét dọn nhà cửa xong cô ngủ một giấc, mãi cho đến buổi tối, nghe thấy tiếng mở cửa cô mới mơ màng tỉnh dậy.
"Xe của Chí Tân là anh sắp xếp người đưa cho nó à?" Tần Sở vừa bước vào cửa cô đã sốt ruột hỏi.
"Ừ."
"Sao anh lại không nói gì với em?"
"Trước kia anh từng nói một lần rồi mà." Tần Sở phản bác.
Đúng là trước kia anh đã đề cập đến một lần, nhưng Hoắc Miên không hề đồng ý.
"Nhưng lúc đó em đâu có đồng ý."
"Có phải tặng cho em đâu, em đồng ý hay không thì ảnh hưởng gì?"
Hoắc Miên nghẹn lời. Cô thở dài ngồi xuống cạnh Tần Sở,: "Anh làm như vậy là không được, Chí Tân vẫn còn là sinh viên, không thể chiều chuộng quá như vậy được."
"Không chiều chuộng nên anh mới đưa chiếc xe đấy, nếu chiều chuộng thì anh đã đưa xe PorchePorsche rồi."
"Tần…" Hoắc Miên vừa nói một chữ đã thấy Tần Sở ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc bén.
Cô lập tức đổi giọng,: "Chồng à, anh làm thế là sẽ chiều hư nó đấy."
"Em ấy là em trai em thì cũng là em trai anh, anh chiều chuộng nó thì có gì sai chứ?"
Đúng là một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên, tâm tư yêu ai yêu cả đường đi lối về của Tần Sở, Hoắc Miên rất hiểu.
"Nhưng anh làm như vậy thì sẽ cho nó cảm giác không cần làm cũng có tiền hưởng."
"Vậy thì cứ không làm mà hưởng, dù sao thì sau này tốt nghiệp rồi, nó cũng không cần phải ra ngoài tìm việc làm gì, muốn làm gì thì cứ để anh cho nó làm là được."
"Không thể thế được, nó là đàn ông con trai, nhất định phải có trách nhiệm với bản thân."
"Tính tình em trai em như thế nào thì em còn hiểu hơn anh, cậu nhóc đó tâm tư đơn thuần, bản chất lương thiện, sẽ không sa ngã chỉ vì có thêm một chiếc xe đâu, đừng nghĩ linh tinh nữa."
"Thế nhưng mà…" Hoắc Miên còn định nói gì đó thì bị Tần Sở cắt ngang.
"Anh đói bụng, vợ ơi, em có thể chuẩn bị bữa tối cho anh được không?"
Tần Sở trông mong nhìn Hoắc Miên, cuối cùng Hoắc Miên đành chịu thua…
Cô đứng dậy chạy vào phòng bếp, Tần Sở cười thỏa mãn, anh cũng biết thủ đoạn đánh trống lảng đấy.
Lúc ăn cơm, Hoắc Miên vô tình nói ra,: "Hôm nay Chí Tân bảo em chuyển về nhà ở với mọi người."
"Vậy là thằng nhóc này đang lấy oán trả ơn đấy à?" Tần Sở đen mặt, cậu em vợ vừa lấy xe của anh, giờ còn muốn cướp cả vợ của anh về nhà mẹ đẻ nữa, cậu em vợ này dở chứng rồi à?