Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai

"Đâu phải thế, Chí Tân không biết chuyện chúng ta kết hôn, em ấy tưởng là em thuê phòng một mình bên ngoài, còn rất lo lắng cho em nữa."

"Cho nên anh cảm thấy khi nào rảnh thì em nên nói cho cậu ấy nhóc biết, tránh khỏi việc sau này lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng khác."

Hoắc Miên cười cườicười khẽ, biết rõ Tần Sở đang ám chỉ điều gì…

"Nhưng mà chuyện cái xe, em vẫn cảm thấy nên…"

"Chuyện cái xe thì hai chị em tự thương lượng với nhau đi, nếu em cảm thấy xe của nó quá xa xỉ thì hai người đổi xe cho nhau đi."

Hoắc Miên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lái một chiếc xe Volkswagen cô đã cảm thấy đủ xa xỉ rồi, giờ còn đổi sang chiếc xe thể thao màu vàng kia chắc sẽ bị các y tá ở khu điều dưỡng phía nam Nam nhổ nước bọt đến chết mất, đến lúc đó họ sẽ cho rằng cô đổi xe là vì đã bám được vào đại gia nào đó.

Cô dứt khoát không kì kèo về chuyện xe của Chí Tân với Tần Sở nữa.


Thật ra trong mắt Tần Sở, nếu không phải sợ Hoắc Miên mất hứng thì anh đã đưa chiếc PorchePorsche kia cho Cảnh Chí Tân rồi. Nếu không, để sau này người ta biết được em vợ của Tần Sở anh lái một chiếc xe hơn trăm nghìn có phải là quá mất mặt không?

Ờm, thôi chuyện đổi xe này anh sẽ từ từ thông não cho Hoắc Miên. Lần tới sẽ nghiên cứu một chút, đổi xe khác cho vợ mình đã, nếu không mỗi lần thấy chiếc Volkswagen của Hoắc Miên, anh đều cảm thấy mình không nghiêm túc với cô.

Cơm nước xong xuôi, Hoắc Miên tắm rửa rồi leo lên giường.

Có lẽ là do gần đây thức đêm quá nhiều, chất lượng giấc ngủ không tốt, mắt cô đã thâm quầng rồi… Cô đến bệ rửa mặt trong phòng vệ sinh, cầm kem dưỡng mắt mà Tần Sở đã chuẩn bị sẵn cho cô để bôi, cuối cùng mới nằm lên giường.

Tần Sở vẫn còn đang làm việc ở thư phòng, đợi đến khi Tần Sở bận rộn xong trở về, lại bất ngờ thấy Hoắc Miên vẫn chưa ngủ.

Cô còn đang cầm điện thoại xem một chương trình giải trí.

"Còn chưa đi ngủ?"

"Ừ, tại ban ngày ngủ nhiều quá."

"Đồng hồ sinh học của em đảo lộn hết lên rồi." Tần Sở hơi đau lòng, sau đó lên giường, rất tự nhiên ôm lấy bả vai của Hoắc Miên.

"Anh làm xong việc rồi à? Có mệt lắm không?"

"Anh quen rồi, chỉ là công việc bình thường mà thôi."

"Gần đây không thấy anh về nhà mấy, cha ba mẹ anh không mất hứng à?" Hoắc Miên cẩn thận hỏi.

"Nếu anh đi sang bên đó rồi, để em ở nhà một mình thì lại thấy lo, thi thoảng về đấy ăn bữa tối là được rồi." Tần Sở vừa nói vừa khẽ vuốt tóc Hoắc Miên, động tác rất dịu dàng.


"Nếu như thời gian quay về bảy năm trước, anh có chọn việc quen em nữa không?" Bỗng nhiên Hoắc Miên đau khổ hỏi.

Tần Sở ngẫm nghĩ rồi trả lời rất nghiêm túc,: "Nếu như thời gian đảo ngược lại về bảy năm trước, anh sẽ đi lấy hộ chiếu sớm hơn, rồi chúng ta cùng nhau đi Mỹ, như vậy thì không phải xa nhau mất bảy năm."

Trong mắt Tần Sở, rời khỏi Hoắc Miên bảy năm chính là điều anh hối tiếc nhất cuộc đời này…

Hoắc Miên tựa đầu vào ngực Tần Sở, cảm thấy lòng mình tràn ngập các loại cảm xúc khác nhau…

Có xót xa, có cảm động…

"Còn em thì sao? Nếu quay ngược lại thời gian, em có đồng ý ở cạnh anh nữa không?" Bỗng nhiên Tần Sở tự ti hỏi vậy.

Anh hơi bận tâm đến câu trả lời của Hoắc Miên…

Vì nếu quay ngược thời gian lại, không ở bên anh thì cha kế dượng của Hoắc Miên sẽ không chết, có lẽ gia đình cô bây giờ vẫn sẽ là bốn người hạnh phúc bên nhau…....

Hoắc Miên ôm chặt lấy hông Tần Sở, một lúc lâu sau mới lên tiếng,: "Em chưa từng hối hận về bất kì điều gì trong quá khứ, dù biết đó là bi kịch. Nếu thời gian quay ngược lại, em vẫn sẽ quyết định như trước kia, em tin rằng việc anh xuất hiện trước mặt em trong biển người mênh mông không phải là ngẫu nhiên, mà là do số mệnh, đó là số phận của chúng ta rồi."


Tần Sở nghe xong không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Hoắc Miên…

Đêm khuya đầu thu, hai người cứ ôm chặt nhau như vậy, giống như cực kì sợ mất nhau…

Có nhiều thứ không sợ không chiếm được, mà là sợ sau khi chiếm được thì sẽ mất đi.

Hoắc Miên chợt phát hiện ra, nếu có một ngày cô phải rời xa Tần Sở, chắc chắn tim cô sẽ đau đến mức không thở nổi mất… Vì thật sự cô rất muốn có được người đàn ông này, rồi cứ thế ở cạnh anh một đời một kiếp…....

Sáng hôm sau lúc Hoắc Miên đi làm, có vài y tá cười thần bí vây xung quanh cô.

"Hoắc Miên, chúc mừng cô thăng chức, nhớ phải về khao mọi người một bữa to đấy nhé." Một y tá nói.

"Thăng chức?" Hoắc Miên nghe không hiểu gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận