Editor: Nguyetmai
"Đúng vậy, cô còn chưa biết à? Chúng tôi nghe nói từ lâu rồi, cô cập nhật tin tức chậm quá đấy."
"À… Tôi không biết gì thật."
Hoắc Miên rất ít khi chú ý đến mấy tin đồn nhảm trong bệnh viện, chủ yếu chỉ phụ trách việc chăm sóc bệnh nhân trong phạm vi của mình, không cập nhật tin tức cũng là chuyện rất bình thường.
"Lần này cô cẩn thận một chút, Đình Đình ở ca sau sẽ tức chết mất, trước kia cô ta đã xin thăng chức nhiều lần mà vẫn chưa được, bây giờ đột nhiên cô được thăng chức, chắc cô ta sẽ ngứa mắt cô đấy."
"Đúng vậy, Đình Đình khác Nam Nam, Nam Nam chủ yếu quan tâm đến tiền, muốn được gả cho đại gia, không hề có ý định đi làm lâu dài ở bệnh viện. Nhưng Đình Đình thì khác, cô ta rất coi trọng quyền thế, luôn muốn tận dụng cơ hội để thăng chức, cô phải cẩn thận đấy."
Nói xong, mấy y tá cười đùa với nhau rồi rời đi…
Thật ra Hoắc Miên cũng không quá thân thiết với mấy y tá này, có điều cũng không quá xa cách, đôi khi còn qua lại giúp đỡ nhau. Trong khoa chỉnh hình đúng ra chỉ có Đình Đình, Nam Nam và một y tá tên Tiểu Mỹ trước kia. Sau khi Tiểu Mỹ bị thương thì đã có một y tá ở khoa khác được điều đến để thay, tên là Vương Hiểu Yến, cô ấy nói rất ít, cũng không tiếp xúc mấy với Hoắc Miên.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên y tá trưởng Tống Lâm tiến đến,: "Hoắc Miên, đi theo tôi một lát."
Trong phòng.
"Hoắc Miên, chắc cô cũng đã biết chuyện rồi, trưa nay bệnh viện sẽ có thông báo chính thức về việc thăng chức cho cô."
"Thăng chức?" Hoắc Miên vẫn hơi ngơ ngác.
"Đúng, từ hôm nay trở đi cô sẽ là y tá trưởng của khoa chỉnh hình."
"Vậy còn cô?" Hoắc Miên ngạc nhiên.
Tống Lâm cười cườicười khẽ,: "Tôi được điều đến phòng tài vụ làm trưởng phòng rồi."
"Vậy thì tốt quá, chúc mừng."
"Cảm ơn." Có thể thấy, tâm trạng của Tống Lâm rất tốt.
"Lần này cô thăng chức là có hai nguyên nhân chính, thứ nhất là do được hai bệnh nhân do cô chăm sóc cùng đề cử, ông Lưu ở phòng số hai đã nói rất nhiều lời có cánh khen cô, bên phía cậu Tô mặc dù không nói thêm gì nhưng đánh giá cho cô điểm A ở tất cả các mục, có thể thấy là anh ta rất hài lòng với cô. Hơn nữa những ngày qua cô làm việc rất tích cực, tôi cũng đã cho cô điểm A ở phần đánh giá. Nhưng mà, nguyên nhân chính vẫn là do viện trưởng Ngô đã tích cực đề cử cô, cho nên mới được thăng chức nhanh như vậy."
"Viện trưởng Ngô?"
"Đúng, rất dễ dàng thấy là được viện trưởng Ngô rất coi trọng cô, bây giờ cô được thăng chức lên y tá trưởng rồi thì càng phải cố gắng làm việc hơn, còn về tiền lương thì về sau lương cơ bản của cô sẽ là mười hai nghìn, còn có trợ cấp, tóm lại là… hãy làm cho tốt."
"Cảm ơn y tá trưởng, à không, cảm ơn trưởng phòng Tống." Hoắc Miên gãi đầu cười.
Thật ra Tống Lâm nên được điều đi từ lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa có người nào được lên thay chức của cô ấy. Hôm nay đã có Hoắc Miên, cô ấy cũng yên tâm rồi, nếu phải giao việc cho mấy cô gái không đáng tin kia thì Tông Lâm cảm thấy không yên tâm chút nào.
"Có thể Đình Đình sẽ hơi kích động, đến lúc đó cô hãy thông cảm một chút." Tống Lâm nhắc nhở.
"Tôi biết."
"Tốt lắm, vậy cô ra ngoài làm việc đi, cố gắng lên."
Ra khỏi phòng, tâm trạng Hoắc Miên hơi phức tạp, sau lần cứu Ngô Hiểu Tuyết đợt trước, cô vẫn chưa gặp lại viện trưởng Ngô lần nào.
Không ngờ bây giờ cô lại đột nhiên được thăng chức, mặc dù không phải là chức vị cao gì, nhưng đối với một cô gái mới hai mươi tư tuổi như Hoắc Miên mà nói, có thể làm y tá trưởng của một bệnh viện hàng đầu vẫn là một chuyện rất bất ngờ.
Ở bàn trực, Đình Đình đang nói chuyện gì đó với các y tá khác, vừa thấy Hoắc Miên đến, cô ta lập tức cười lạnh,: "Chúc mừng cô được thăng chức."
"Cảm ơn."
"Đúng là có qua lại với cậu Tô có khác, có người che chở tốt thật đấy."
"Đình Đình, cô nói vậy là có ý gì?" Hoắc Miên nở nụ cười.
"Tôi có ý gì thì cô cũng rõ mà. Sao phải giả vờ giả vịt làm gì? Cả bệnh viện này ai mà chằng chẳng biết chuyện của cô với cậu Tô, nhưng mà Hoắc Miên cô cũng lợi hại đấy, bệnh viện chúng ta có nhiều mỹ nữngười đẹp như vậy mà cậu Tô lại để mắt đến cô, cô cũng may mắn thật đấy."
"Vậy là bây giờ cô đang hâm mộ và ghen tị với tôi đấy à?" Hoắc Miên nhìn Vương Đình Đình hỏi.
"Tôi rất buồn bực, cô đã đi theo cậu Tô rồi thì sao không đi hưởng thụ ăn ngon mặc đẹp đi, còn ở lại khu điều dưỡng phía nam Nam làm gì? Làm vị trí y tá trưởng này thiệt thòi cho cô quá rồi, cô nên đi làm mợ Tô mới phải chứ?"
Vương Đình Đình nói xong câu đó, các y tá khác đều bật cười…
"Nhưng mà tôi lại thích làm y tá trưởng ở khu điều dưỡng phía nam Nam này, tôi thấy vị trí này… rất hợp với tôi." Hoắc Miên nhìn chằm chằm vào mắt Vương Đình Đình, nhấn mạnh từng câu từng chữ.