Editor: Nguyetmai
"Cô…" Hiển nhiên là Vương Đình Đình đã bị cô chọc giận,
"Đình Đình, mọi người đều như nhau cả thôi. Cô tôn trọng tôi thì tôi cũng tôn trọng lại cô, tôi biết là cô cảm thấy bực mình, nhưng tôi thăng chức không phải là nhờ thủ đoạn nào cả, đây là quyết định của bệnh viện."
"Còn chẳng phải là do viện trưởng Ngô thiên vị cô? Mọi người đều nói lúc còn ở bệnh viện số Số 1, cô còn dây dưa với viện trưởng Ngô đấy."
Vương Đình Đình bắt đầu cuống lên, nói mà không lựa lời.
"Đồ ăn có thể ăn bừa nhưng không thể nói lung tung, cô nói như thể cô nhìn thấy tận mắt vậy, cô có chứng cứ gì không? Hơn nữa, nếu tôi thật sự có gì đó với viện trưởng Ngô thì tôi còn phải làm y tá trưởng chắc?"
"Có khi cô lại đang cố ý khoe khoang thì sao?"
"Tôi không muốn giải thích gì thêm, tóm lại… Nếu chúng ta vẫn có thể làm việc với nhau tử tế thì sẽ làm đồng nghiệp, còn nếu cô không vừa mắt tôi, cảm thấy hằng ngày phải nói mấy lời khó nghe mới thoải mái, thì cô cứ tiếp tục. Nhưng mà… Về sau khi cô trực ban thì đừng có nhờ tôi giúp đỡ việc gì cả, tôi sẽ không giúp cô đâu."
"Tôi cũng chẳng cần cô giúp, cô nghĩ mình là Hoa Đà à?"
"Được lắm, cứ chờ xem."
Hoắc Miên rất hiểu loại người như Vương Đình Đình, cô ta cũng giống như Hà Mạn, đều thuộc kiểu người có tâm lý u ám.
Mặc dù bình thường cô ta tỏ thái độ vui vẻ với người khác như vậy, nhưng không thể để cô ta thấy bạn tốt hơn cô ta, nếu không chắc chắn cô ta sẽ khó chịu.
Cho nên không cần phải sợ loại người này, cũng không cần phải cãi nhau ầm ỹĩ, cứ trực tiếp bơ cô ta đi là được.
Nhất là bây giờ Vương Đình Đình lại còn là cấp dưới của Hoắc Miên nữa, nếu cô muốn thì có trăm nghìn cách để hành hạ Vương Đình Đình.
Nhưng cô lại không muốn, vì cô cảm thấy không cần thiết…
Nếu sống mà ngày nào cũng phải nghĩ đến chuyện tính toán và trả thù người khác, vậy thì về cơ bản đã hỏng cả một đời rồi.
Một người luôn sống trong hận thù và oán giận thì sẽ không bao giờ có tương lai.
Hoắc Miên không ngốc như vậy…
Từ ngày đầu tiên Tô Ngự nằm viện thì trừ Hoắc Miên ra, không ai được phép vào phòng bệnh của anh ta.
Dần dần, Hoắc Miên gần như trở thành y tá riêng của Tô Ngự, mặc dù cô thật sự chưa từng chăm sóc cho anh ta lần nào.
Nhưng đối với Tô Ngự mà nói, cô là một ngoại lệ rồi.
Như thường lệ, Hoắc Miên đi kiểm tra phòng bệnh.
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
"Không." Có vẻ như hôm nay Tô Ngự không vui, chỉ ngồi yên chơi điện thoại.
"Nhớ uống thuốc đúng giờ, phải chú ý đầu gối bị thương, trong thời gian tới không được làm các vận động mạnh."
Nghe đến đó, Tô Ngự ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Miên rồi hỏi,: "Vận động mạnh là sao? Tôi không hiểu lắm, cô có thể nói rõ ra được không?"
Hoắc Miên nghe ra ngụ ý của anh ta, đỏ bừng mặt…
"Tức là không nên chạy nhảy các kiểu, cũng không được đi đua xe, làm vậy rất nguy hiểm, nếu tái phát thì có lẽ sẽ còn nghiêm trọng hơn lần này."
"Vậy sao? Vậy… về mặt sinh lý thì sao? Có phải tôi bị động một chút là được rồi không?" Tô Ngự cố tình đùa dai.
"Xin lỗi, đây không phải là chuyên môn của tôi, anh có thể mời riêng chuyên gia về phương diện này để hỏi."
Nói xong, Hoắc Miên lập tức đi ra.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, bèn quay lại nhìn Tô Ngự,: "Tô Ngự, cảm ơn điểm A của anh." Nói xong, mở cửa rời đi.
Vẻ mặt Tô Ngự phức tạp, thực ra anh ta đã định tích điểm D ở tất cả các mục đánh giá, sau đó để lại bình luận thật tiêu cực.
Nhưng anh ta không tích nổi, nếu xét một cách công bằng thì Hoắc Miên là một y tá rất xứng đáng với chức vụ của mình.
Nếu anh ta cho D và bình luận tiêu cực thì đó là hành động lấy việc công để trả thù chuyện bị người ta từ chối, mà làm vậy thì quá nhỏ nhen.
"Cậu chủ, bà chủ sai người đến giúp cậu thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ xuất viện."
"Vào đi." Có vẻ Tô Ngự không có tinh thần lắm.
Ở lâu rồi, bỗng nhiên anh ta có cảm giác không muốn đi… Không hề hưng phấn vì được quay trở lại cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc, không hề thả lỏng vì có thể thoải mái làm bậy… Tất cả chỉ vì đứa con gái chết giẫm tên Hoắc Miên.
Buổi chiều, Hoắc Miên đang ngồi trong phòng viết lịch trực tháng tới thì có vài tiếng gõ cửa vang lên…
"Vào đi."
Hoắc Miên ngẩng đầu lên, khi thấy rõ người vừa tới, cô giật mình, cảm thấy cực kì bất ngờ.
"Sao cô lại đến đây?"