Editor: Nguyetmai
"Sao tôi lại phải tiếc nuối?" Hoắc Miên cảm thấy câu hỏi của Nam Nam rất khó hiểu.
"Mọi người đều nói cậu Tô có ý với cô mà."
"Mấy chuyện thế này về sau chỉ cần nghe thôi, đừng tin là thật, Tô Ngự có cả sọt bạn gái rồi còn gì, các ngôi sao lớn tụ tập hàng đống, anh ta ở bệnh viện chúng ta hoàn toàn là để giải khuây, cô đừng có ồn ào theo nữa."
"Được rồi, tôi cũng nghĩ vậy, cậu Tô chưa bao giờ thiếu phụ nữ, lần này đi rồi, có lẽ về sau cũng chẳng còn cơ hội nào để nhìn thấy anh ấy nữa." Khuôn mặt Nam Nam tràn đầy vẻ phiền muộn.
Hoắc Miên mỉm cười, không nói thêm gì…
Tránh mặt Tô Ngự là cách giải quyết tốt nhất của cô, mặc dù Hoắc Tư Khiêm không phải là người tốt, nhưng lời cảnh cáo của anh ta cũng khá đúng, loại người như Tô Ngự, tốt nhất là nên tránh xa.
Tiêu đề báo giải trí ngày hôm đó.
Boss Tô Ngự của Tinh Hoàng đã xuất viện, xe cao cấp xếp thành hàng dài để nghênh đón, các nữ minh tinh đang nổi tiếng đến dồn dập, nhìn khung cảnh còn náo nhiệt hơn cả cảnh đi thảm đỏ trong liên hoan phim.
Nghe nói các nữ minh tinh tuyến một như Triệu Thanh Nhã, Lương Annie, Lý Tư Tư, Giản Đồng, Văn Vĩnh Huệ… đều đến đông đủ. Cảnh này có thể đem so sánh với cảnh hậu cung tranh sủng trong phim… Nghe nói người cuối cùng có thể ngồi chung xe với Tô Ngự là Triệu Thanh Nhã, có thể thấy địa vị của cô ta thật sự cao hơn những người khác một chút.
Đêm khuya.
Trong biệt thự tư nhân của Tô Ngự, đèn đuốc được bật sáng trưng, nhạc nhẽo ầm ỹĩ, bên cạnh bể bơi có mười mấy mỹ nữngười đẹp mặc áo tắm hai mảnh đang nhảy múa. Bốn năm người đàn ông nằm song song trên ghế, thưởng thức màn đêm và người đẹpmĩ nữ, không khí rất vui vẻ.
Nhưng có vẻ như Tô Ngự lại không hề có chút hứng thú nào, anh ta bưng ly rượu vang đỏ, thi thoảng mới nhấp một ngụm, tay kia vẫn luôn nắm chặt lấy điện thoại… có vẻ như đang không yên lòng chuyện gì đấy.
"Chuyện gì vậy, hôm nay nhìn anh cậu có vẻ không vui?" Hoắc Tư Khiêm bưng ly rượu đến, kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với Tô Ngự.
Tô Ngự lập tức ấn nút khóa màn hình điện thoại.
"Không có gì, cảm thấy sống ngày qua ngày như vậy có vẻ đủ rồi." Tô Ngự thờ ơ đáp.
"Đợt này cậu anh ở khu điều dưỡng cũng lâu đấy, ở đấy đến ngán rồi à?"
"Cũng tạm được." Tô Ngự ậm ờ trả lời.
"Sao rồi, cậu anh đã đắc thủ vớicua được cô em gái kia của tôi chưa?" Hoắc Tư Khiêm chủ động hỏi.
Hiển nhiên là Tô Ngự rất phiền muộn, anh ta liếm môi dưới nói,: "Cô em gái của cậu anh có vẻ là les rồi."
"Ha ha, sao cậu anh lại nói vậy?" Hoắc Tư Khiêm cười lớn.
"Có vẻ như cô ta không thích đàn ông, tôi cùng cũng lười không thèm để ý tới cô ta nữa."
"Cho nên, ý của cậu anh là cậu anh bị Tiểu Miên từ chối rồi à?" Hoắc Tư Khiêm đoán.
"Đó là cô ta đang cố ý chơi trò lạt mềm buộc chặt, đàn bà con gái không nên mưu mô như vậy."
"Vậy là cậu anh không hiểu rõ em ấy rồi." Hoắc Tư Khiêm cười.
Mắt Tô Ngự lập tức trừng anh ta,: "Nói như thể cậu hiểu rõ cô ấy lắm vậy. Đừng quên, người ta đã không quay về nhà họ Hoắc các cậu nhiều năm rồi, còn cố ý tuyên bố công khai nữa kìa."
Sắc mặt Hoắc Tư Khiêm thay đổi, anh ta cười khổ,: "Đúng vậy, em ấy là người cứng đầu vậy đấy, không ai có cách nào để trị em ấy cả."
"Nhưng mà cậu yên tâm, khó khăn chỉ là tạm thời, không có người phụ nữ nào tôi vừa ý mà lại có thể thoát khỏi tay tôi cả, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Dường như Tô Ngự rất tự tin… Anh ta có tiền, có sắc, có quyền, những gì các cô gái trên đời này muốn, anh ta đều có. Không tin là Hoắc Miên sẽ không bị dao động…
Nghe Tô Ngự nói vậy, Hoắc Tư Khiêm lập tức thu vẻ tươi cười lại, khuyên bảo: "Tôi khuyên cậuanh, tốt nhất là nên từ bỏ đi."
"Vì sao? Cậu nghĩ là tôi không có cách nào để giải quyết cô ta à?"
Hoắc Tư Khiêm lắc đầu,: "Không phải, mà Tiểu Miên… không phải là người mà cậu anh có thể động vào."
" FUCK, nói vậy là sao? Cái gì mà là người tôi không thể động vào? Tôi không tin thành phố C này còn có người phụ nữ nào tôi không động vào được." Tô Ngự lập tức nổi giận vô cớ…
"Không phải tôi xem thường cậuanh, mà là vì Tiểu Miên có người trong lòng rồi, em ấy sẽ không chấp nhận cậu anh đâu."
"Tôi biết, cô ấy cũng đã từng nói là có bạn trai rồi, nhưng vậy thì sao chứ? Kết hôn còn có thể ly hôn, Hoắc Miên dù có làm mẹ rồi đi chăng nữa thì ông đây vẫn phải chiếm được như thường, ông không cam lòng."
Nói xong Tô Ngự bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch…
Hoắc Tư Khiêm nhìn anh ta với vẻ sâu xa,: "Hình như cậu anh vẫn chưa biết người em ấy thích là ai?"
"Là ai thì quan trọng lắm à?" Tô Ngự cười nhạo.
"Tất nhiên, đợi đến khi nào biết người kia là ai thì cậu anh sẽ hiểu lời nói của tôi hôm nay."
"Cậu thần bí như vậy, đừng nói là người đấy chính là cậu đấy nhé." Ánh mắt Tô Ngự nhìn Hoắc Tư Khiêm tràn đầy ẩn ý.