Editor: Nguyetmai
"Bất ngờ… thì không thấy, nhưng hoảng sợ thì có đấy. Em có biết là nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ khó chịu lắm không."
Tần Sở hơi đau lòng, nếu vừa nãy anh không nhận ra giọng nói của cô thì cô sẽ thật sự bị vệ sĩ ném ra bên ngoài rồi.
Nếu lúc đó nhỡ bị va chạm gì đó thì có khác nào là đang khoét tim anh ra đâu? Rốt cuộc cô gái này có biết không vậy?
"Em không sao mà." Hoắc Miên hơi chột dạ nhìn trộm Tần Sở.
Đối mặt với vẻ già mồm của Hoắc Miên, cách tốt nhất là cưỡng hôn…
Quả nhiên, Tần Sở hung hăng ném cô lên ghế sofa, sau đó đè người lên, một hồi điên cuồng. Cuối cùng hôn đến mức cô không còn chút sức lực nào mới chịu thả cô ra.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Boss, lát nữa còn một buổi họp báo nữa, xin anh hãy tiết chế một chút."
Tiết chế? Tần Sở đen mặt lại, tên Tiểu Dương này gần đây bị ngứa da à?
Tần Sở khó chịu mở cửa, nhìn Tiểu Dương: "Hoãn lại một tiếng đi."
"Boss..."
"Cậu còn nói thêm câu nào nữa thì lập tức thu dọn đồ đạc đi về nhà."
Nói xong, anh đóng cửa rầm một cái, Tiểu Dương đành cứ thế uất ức nuốt hết những lời muốn hỏi xuống.
"Anh Tần, anh làm như vậy có phải là quá ngang ngược rồi không?" Hoắc Miên toát mồ hôi hỏi.
"Cho nên bây giờ đến lượt em hôn anh hay anh tiếp tục hôn em?"
"Ấy…" Hoắc Miên cảm thấy dù làm thế nào thì hôm nay cũng giống như đưa dê vào miệng cọp vậy? Có loại Tổng giám đốc này à? Công việc thì không làm, lại ở trong phòng làm việc tán gái, trời ạ, người như vậy mà còn có thể leo lên đứng đầu bảng xếp hạng mười chủ doanh nghiệp kiệt xuất?
Bốn mươi phút sau...
Hoắc Miên đeo khẩu trang chạy từ trong ra, mặc dù cô cúi đầu rất thấp, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt khác thường của trợ lý Tiểu Dương và các vệ sĩ, đoán chừng họ cho rằng cô chỉ là một người hâm mộ chạy đến thôi.
Một phút sau, Tần Sở cũng đi ra, trên môi anh còn dính vết son môi lờ mờ.
"Boss, cho ngài này." Vừa nãy vì suýt thì phạm phải sai lầm, nên Tiểu Dương lập tức đưa khăn giấy ra để nịnh nọt.
Tần Sở kiêu ngạo nhận lấy, ưu nhã chùi miệng…
Thật ra anh không nỡ lau đi dấu vết của vợ mình, nhưng không có cách nào khác, lát nữa còn phải mở một buổi họp báo nữa. Sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Miên thật sự đã mang đến cho anh một sự bất ngờ vui vẻ, anh rất muốn giữ cô lại để ăn tối cùng.
Nhưng thật sự rất bất tiện, vì nghi thức cắt băng khánh thành nên đã có rất nhiều đơn vị truyền thông đến đây. Hoắc Miên vẫn luôn không muốn công khai quan hệ của hai người, anh cũng không nên miễn cưỡng cô.
Trụ sở chính của công ty giải trí Tinh Hoàng.
Các loại văn bản tài liệu trên bàn đã chất cao như núi, mà Tô Ngự chỉ ngồi nghịch bút máy trên tay, không hề có tâm trạng nào để xử lý công việc.
"Tổng giám đốc Tô, đây là tài liệu của những người mới ký hợp đồng với công ty trong năm nay, phim "Cuộc gặp gỡ tháng chín" sắp khởi quay rồi, nhà làm phim có ý định để cho ngài chọn một diễn viên mới để diễn nữ phụ số hai."
Trợ lý của Tô Ngự là một người phụ nữ xấp xỉ bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, nổi tiếng là cuồng công việc, làm việc rất nhanh chóng dứt khoát.
Nghe nói trước kia Tô Ngự dùng rất nhiều tiền để mời nữ tiến sĩ mới đi du học về này từ thành phố S.
"Lisa, cô tự quyết định đi."
"Tổng giám đốc Tô, "Cuộc gặp gỡ tháng chín" là bộ phim thần tượng chủ yếu trong năm nay của công ty chúng ta, liên quan rất nhiều đến lợi ích kinh doanh, chuyện lớn như vậy, tốt nhất là ngài nên tự làm chủ, nếu ngài không muốn xem bây giờ thì để tôi gửi tài liệu vào hòm thư của ngài nhé?"
"Không cần, cô tự đề cử mấy người đi, tôi chọn một." Tô Ngự lơ đãng nói.
Bất đắc dĩ, cuối cùng Lisa đành mở tài liệu trong tay ra đọc, "Tôi đã cẩn thận thẩm định rồi chọn lựa ra, trong tổng cộng sáu mươi tám người mới, có ba người là xuất sắc nhất. Người thứ nhất tên là Trình Hiểu Mai, tên này nghe quê quá nên tôi đã đổi nghệ danh của cô ấy thành Trình Tích Nhược. Người thứ hai tên là Vương Sảng, tướng mạo thanh thuần, rất hợp diễn những bộ phim thanh xuân vườn trường, rồi đi theo hình tượng nữ thần của các trạch nam. Người thứ ba rất đẹp, cũng rất nhanh nhẹn biết điều, có điều khuôn mặt là theo kiểu mấy hotgirl trên mạng nên không có nét đặc sắc cá nhân nào, tôi cũng cảm thấy có vẻ như cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, cô này đã có nghệ danh riêng của mình rồi, Miên Hoa Đường (kẹo đường), người hâm mộ hay gọi cô ấy là Miên Miên."
"Miên Miên?" Cuối cùng Tô Ngự cũng cảm thấy hơi hứng thú.
"Vâng, cái tên rất tầm thường."
"Ai nói thế? Tôi thấy cái tên này rất hay, chọn cô ta đi…" Tô Ngự nhanh chóng quyết định.
"Tổng giám đốc Tô..." Lisa còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Tô Ngự tiếp tục cúi xuống nghịch điện thoại.
Cô gái tên Miên Hoa Đường kia cứ thế được nữ thần may mắn đập trúng đầu…
Có lẽ cô ta không biết, lý do cô ta được trúng cử không hề liên quan đến khuôn mặt, hay dáng vẻ, thậm chí Tô Ngự còn không biết mặt mũi cô ta trông thế nào.
Chỉ đơn giản là vì tên cô ta có chữ "Miên" nên được anh ta chọn trúng thôi…
Đến đêm, công ty mở tiệc ăn mừng khai máy, một cô gái có tướng mạo ngọt ngào đi đến: "Chào Tổng giám đốc Tô, em là Miên Miên, cảm ơn anh đã cho em cơ hội quý giá này, em sẽ tiếp tục cố gắng và sẽ không khiến anh thất vọng đâu ạ."
Nghe thấy hai chữ Miên Miên, Tô Ngự lập tức quay đầu lại…