Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai


"Vậy thì anh cũng không thể dung túng em ngủ trên đùi anh chứ." Hoắc Miên dở khóc dở cười.Tần Sở cưng chiều cô đến mức cô sắp coi trời bằng vung rồi.Hai người ngồi trong xe một tiếng, trong khi từ quảng trường Vạn Đạt đến Hoàng Gia Lâm Uyển chỉ có mười phút đi đường.Hoắc Miên nằm trên đùi Tần Sở ngủ, lại còn ngủ hơn một tiếng. Trong một tiếng này, Tần Sở ngồi im nhìn cô ngủ, thật đúng là một anh chàng đẹp trai yên tĩnh."Thì có sao đâu, em ngủ ngon là được.""Chồng ơi, anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ kiêu ngạo.""Em có tư cách kiêu ngạo.""Chúng ta mau lên lầu đi." Hoắc Miên mở cửa xe, vừa định xuống xe, lại phát hiện chân đã tê rần.Có thể là do tư thế ngủ vừa rồi làm cho chân của cô không còn tri giác, cho nên bây giờ không còn sức bước đi nữa."Ơ…""Làm sao vậy?""Chân... em tê quá.""Đừng nhúc nhích, anh ôm em đi." Tần Sở đi tới muốn ôm cô.Hoắc Miên bỗng nhiên nói: "Chồng ơi, anh cõng em lên lầu đi."Tần Sở chỉ hơi ngẩn người ra, sau đó nói một chữ: "Được."Hoắc Miên đột nhiên nổi lên ý muốn Tần Sở cõng mình, hành động này khá là lãng mạn.Với vóc người và sức lực của Tần Sở, cõng Hoắc Miên là một chuyện rất dễ dàng, hoàn toàn không có chút áp lực nào. Hoắc Miên cho rằng bọn họ sẽ đi thang máy, nào ngờ…"Này, thang máy ở bên kia mà." Hoắc Miên chỉ vào một chỗ khác."Anh biết.""Anh biết mà còn đi bên này.""Anh muốn đi thang bộ.""Anh hai, nhà chúng ta ở tầng mười sáu đấy.""Anh biết.""Anh biết mà còn đi?""Tầng mười sáu thôi mà, có sao đâu nào. Anh chỉ muốn thời gian trôi chậm lại, hưởng thụ quá trình chúng ta ở bên nhau. Chỉ sợ có một ngày anh già rồi, không cõng em nổi nữa, cho nên thừa dịp anh còn trẻ, cõng em nhiều thêm vài lần, giữ lại ký ức tốt đẹp."Nói xong, không đợi Hoắc Miên có phản ứng gì, Tần Sở liền cõng cô lên bậc thang đầu tiên.Đôi mắt của Hoắc Miên cay cay.Cô cảm thấy Tần Sở là một tên ngốc nhất trên thế giới này, có thang máy không đi, lại muốn đi thang bộ.Hơn nữa, bọn họ phải đi lên lầu mười sáu, còn không mệt chết người sao? 


Lúc lên lầu tám, bước chân của Tần Sở chậm lại. "Chồng ơi, em tự đi.""Không cần."Lúc Tần Sở cõng Hoắc Miên lên đến cửa nhà, đầu của anh đã đổ đầy mồ hôi. Áo sơ mi màu đen cũng bị ướt đẫm mồ hôi.Trên đoạn đường này, Hoắc Miên dựa sát vào lưng Tần Sở, hưởng thụ sự cưng chiều chỉ thuộc về một mình cô.Cô tin tưởng, ở trên thế giới này, sẽ không còn người đàn ông nào đối xử tốt với cô như vậy. Cũng sẽ không còn người đàn ông nào yêu cô, chiều chuộng cô như Tần Sở.Mà cô thì sẽ không yên tâm để bất cứ người đàn ông nào cõng mình. 


Cô và anh là duy nhất của nhau, là người không thể thiếu trong cuộc đời của đối phương. Lúc còn ở bên Ninh Trí Viễn, cô luôn cảm thấy chuyện cũ đã qua, lòng tĩnh như nước, cuộc sống sau này chỉ là củi gạo dầu muối.Nhưng giây phút Tần Sở trở về… trái tim thiếu nữ của cô đập rộn lên. Bọn họ mỗi ngày sớm chiều bên nhau, dù cô có làm gì quá đáng hay có làm gì sai, thì Tần Sở cũng chưa từng to tiếng với cô.Được người chồng như vậy, cả đời này còn cầu mong gì nữa.Hoắc Miên cảm thấy mình rất may mắn, có thể gặp được Tần Sở, cuộc đời không còn gì hối tiếc.Khoảnh khắc bước xuống từ trên lưng Tần Sở, Hoắc Miên dùng hai tay nâng mặt anh lên, sau đó hôn lên chóp mũi của anh. Cô nói: "Chồng ơi, giờ phút này, anh là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới."Ánh mắt Tần Sở trở nên dịu dàng vô tận.Chỉ một câu nói của Hoắc Miên là có thể làm anh vui vẻ suốt đêm, đây chính là sức hấp dẫn của cô. Tần Sở không kịp đi tắm, vội vàng đè Hoắc Miên xuống thảm, sau đó hôn lên môi cô.Tay phải lướt từ trên xuống dưới, động tác nóng vội…Hoắc Miên nhắm hai mắt lại, trong lòng ngoại trừ hồi hộp thì chỉ có hạnh phúc. Cô vô cùng muốn giao mình cho Tần Sở trong một thời cơ thích hợp, không cố ý, mọi thứ đều như nước chảy thành sông.Bàn tay to trượt vào trong cổ áo mở móc áo ngực…Có trời mới biết Tần Sở chờ đợi giờ phút này đã bao lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận