Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai


Lúc này, điện thoại của Hoắc Miên vô cùng không đúng lúc vang lên.Tần Sở dừng động tác lại."À... có điện thoại." Hoắc Miên lúng túng nói.Tần Sở thở dài, sau đó đứng dậy, đưa điện thoại trên bàn cho Hoắc Miên.Là Cảnh Chí Tân gọi."Chí Tân?""Chị về đến nhà chưa?""Rồi, có chuyện gì không em?""Không có gì, em chỉ muốn nói chị không cần lo lắng, em sẽ không nói chuyện này với mẹ. Thật ra, dù chị không nói thì em cũng đoán được, sau khi chị và anh Trí Viễn chia tay, anh ấy từng gọi cho em hai lần, em liền đoán được có khả năng liên quan đến anh Tần Sở. Hơn nữa, lần trước anh Tần Sở tặng xe cho em, em càng chắc chắn với suy đoán của mình.""Xin lỗi, Chí Tân, chị không cố ý giấu em.""Em biết mà chị, không sao đâu, em không trách chị, em chỉ không muốn chị có gánh nặng trong lòng mà thôi. Em không giống mẹ, em ủng hộ chị theo đuổi hạnh phúc của mình. Em là em trai chị, em vĩnh viễn ủng hộ vô điều kiện bất cứ quyết định gì của chị, chỉ cần chị cảm thấy vui vẻ.""Cảm ơn em, Chí Tân.""Giữa chị em chúng ta mà nói cảm ơn làm gì. Nếu muốn nói cảm ơn thì cũng là em cảm ơn chị, cảm ơn chị mấy năm nay chăm sóc cái nhà này, chăm sóc em và mẹ.""Chí Tân, bạn học nữ kia…""Cô ta không phải bạn gái của em. Chị, cô ta thật sự có ý đó với em. Có điều, em sẽ không thích cô ta, bởi vì sau khi em có xe thể thao, cô ta mới chủ động tiếp cận em, em biết cô ta có ý gì.""Em có lý trí là tốt. Hơn nữa, em còn nhỏ, yêu đương cũng không ổn định, sau này còn phải đối mặt với vấn đề nghề nghiệp, chuyện không đơn giản như vậy đâu.""Em biết mà chị.""Vậy là tốt rồi, em ngủ sớm đi.""Vâng, chị thay em cảm ơn anh Tần Sở chuyện chiếc xe, thật sự rất tuyệt."Dứt lời, Cảnh Chí Tân liền cúp điện thoại.Hoắc Miên cầm điện thoại, không hề ngại ngùng nhìn Tần Sở: "Chí Tân nhờ em cảm ơn chiếc xe của anh.""Nó báo đáp anh như vậy à? Gọi điện thoại vào giờ phút mấu chốt? Nó canh thời gian đấy hả?" Tần Sở thật sự muốn gọi thằng nhóc thối Cảnh Chí Tân trả xe lại cho anh, đúng là thằng nhóc vô ơn, làm lỡ chuyện tốt của anh."Khụ khụ…" Hoắc Miên ho khan.Cuối cùng chuyện này đã bị Cảnh Chí Tân cắt ngang.Tần Sở đi lên lầu tắm nước lạnh. Ra khỏi phòng tắm, anh nhận được điện thoại của ông Tần, hai cha con trò chuyện về hạng mục mới nhất của công ty.Hoắc Miên đợi mãi mà không thấy Tần Sở về phòng, bèn tự mình ngủ trước. 



Ngày hôm sau, Hoắc Miên vừa đến bệnh viện đã bị gọi đi họp. Cô tưởng rằng đây là cuộc họp nhân viên bình thường, nhưng lại phát hiện hôm nay có nhiều người có mặt. Hơn nữa, tất cả đều là nhân vật lớn, ngồi ở giữa là viện trưởng Ngô. "Hoắc Miên, lại đây ngồi." Viện trưởng Ngô cố ý chào hỏi Hoắc Miên, làm cho những y tá trưởng khoa khác đều hâm mộ và ghen ghét."Gần đây công việc thế nào?""Vô cùng tốt, cảm ơn viện trưởng Ngô đã quan tâm.""Hiểu Tuyết đã khôi phục rồi, tôi đại diện người nhà tôi cảm ơn cô lần nữa.""Không cần, không cần, thật sự không có gì mà. Viện trưởng Ngô, nếu là người khác thì tôi cũng sẽ làm như vậy." Viện trưởng Ngô cảm ơn cô ngay trước mặt nhiều người, làm cho cô rất mất tự nhiên. Từ trước tới giờ, cô không phải là người thích được nổi tiếng. "Tất cả mọi người không cần gò bó, chủ đề hội nghị hôm nay là đổi mới cải cách, ai có ý kiến tốt thì cứ nói ra, hiện giờ bên trên đang khởi xướng sáng tạo, nếu chúng ta không theo kịp tiến độ của thời đại, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị loại bỏ.""Được rồi, bây giờ bắt đầu đi, mọi người tự do phát biểu." Trợ lý của viện trưởng Ngô nói qua micro, hội nghị chính thức bắt đầu."Viện trưởng Ngô, tôi có một ý kiến.""Được, cô nói đi." Đối với sự chủ động của Hoắc Miên, viện trưởng Ngô rất vui vẻ. "À… có thể đổi đồng phục y tế của bệnh viện chúng ta được không, thật sự là váy ngắn quá rồi." Hoắc Miên nói xong, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.Viện trưởng Ngô cũng hơi ngẩn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận