Editor: Nguyetmai
"Nói… hay lắm." Tuy phó viện trưởng Quách không muốn thừa nhận sự thật tàn nhẫn này, nhưng ngay trước mặt nhiều chuyên gia như vậy, ông ta không nói dối được.
"Cảm ơn phó viện trưởng Quách." Hoắc Miên mỉm cười.
Viện trưởng Ngô khoát tay: "Hoắc Miên, cô ngồi xuống đi."
Hoắc Miên gật đầu ngồi xuống.
Viện trưởng Ngô bổ sung thêm rất nhiều điều. Một tiếng sau, tan họp.
Lúc Hoắc Miên đi ra ngoài, trợ lý của viện trưởng Ngô ngăn lại: "Hoắc Miên, cô chờ một lát, viện trưởng tìm cô."
Người trong phòng họp lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại hai người là Hoắc Miên và viện trưởng Ngô.
"Hoắc Miên, hôm nay cô biểu hiện tốt lắm."
"Không đâu, tôi chỉ nói những vấn đề thực tế mà thôi." Hoắc Miên ngại ngùng nói.
"Tôi sẽ nhanh chóng nâng cấp theo đề nghị của cô. Thật ra, khu điều dưỡng phía Nam nên chỉnh đốn và cải cách từ lâu rồi. Chỉ là mỗi lần họp, mọi người đều đục nước béo cò, không có ai chịu đứng ra làm người tiên phong, tôi cũng khổ vì không có lý do để tiến hành việc này. Hôm nay có cô nói ra, khiến cho tôi cũng thoải mái hơn nhiều. Có câu cô nói rất đúng, bác sĩ nên có dáng vẻ của bác sĩ, không thể để mọi thứ lung tung như vậy được."
"Viện trưởng, ngài đừng nghe tôi nói mò, tôi chỉ nói suy nghĩ của mình mà thôi, đều là góc nhìn của phụ nữ."
"Không phải, lời cô nói rất có tác dụng, cũng rất có lợi với tôi, chẳng qua là tôi vẫn cảm thấy đáng tiếc về một chuyện."
"Chuyện gì?" Hoắc Miên nghi ngờ hỏi lại.
"Cô có tài năng như vậy, tại sao không đi thi bằng bác sĩ? Cô còn trẻ, nếu cô chịu đi học thêm, thì cô nhất định sẽ có thành tựu trong ngành y. Tuần trước, bệnh viện hoàng gia nước Anh cho bệnh viện chúng ta một suất trao đổi thảo luận học thuật chuyên sâu khoa mắt. Tôi rất muốn cho cô đi, thời gian là nửa năm, cô thấy sao?"
"Viện trưởng Ngô, tôi không biết gì về khoa mắt."
"Đừng lừa tôi, tôi biết hết cả rồi. Trước khi Hiểu Tuyết và Ninh Trí Viễn kết hôn, tôi đã tìm người điều tra cậu ta, tất cả luận văn học thuật khoa mắt của cậu ta đều do cô viết, đúng không?"
"Ấy…" Bị người vạch trần chân tướng, Hoắc Miên cảm thấy rất ngại ngùng.
"Xin lỗi, viện trưởng Ngô, tôi không nên giúp anh ta lừa ngài."
"Không sao, cô không sai, chẳng qua là tôi cảm thấy với tài năng xuất chúng của cô, chỉ làm y tá trưởng nho nhỏ ở khu điều dưỡng phía Nam thì đáng tiếc quá. Tôi hi vọng có thể bồi dưỡng cô, dù cho sau khi cô học thành tài, cô không làm việc ở bệnh viện của tôi, thì cũng không sao cả."
"Viện trưởng Ngô, cảm ơn sự cất nhắc của ngài, nhưng mà… tôi không muốn đi Anh. Tôi cảm thấy công việc hiện giờ của mình rất tốt, phong phú, bận rộn, thú vị. Thật ra, trong cuộc đời của con người, không phải cứ nổi tiếng, giàu có mới được tính là thành công. Tôi đã xác định vị trí của bản thân mình rồi, chỉ cần làm tốt những việc của mình, thì tôi sẽ cảm thấy đây mới là cuộc sống có ý nghĩa nhất. Ví dụ như công nhân vệ sinh môi trường, công việc của bọn họ rất bình thường, mỗi ngày quét rác trên đường phố. Bởi vì sự khổ cực của bọn họ, cho nên thành phố của chúng ta mới có bề mặt sạch sẽ. Chúng ta không thể tiếc cho bọn họ, chỉ có thể nói mỗi người có chí khác nhau. Mà tôi, tôi hi vọng yên lặng làm bạn bên người nhà của mình, làm công việc mình thích, cầm tiền lương cho đến khi về hưu là được. Tôi không có theo đuổi gì lớn lao, cứ bình thường đã là hạnh phúc rồi."
"Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tiến sĩ Tần đối với cô… Nói chung, cô là một cô gái rất giỏi, tôi tin tưởng cô sẽ luôn hạnh phúc như vậy."
Viện trưởng Ngô nói quá rõ ràng. Với sự thông minh của ông, chắc chắn ông đã sớm đoán được quan hệ giữa Tần Sở và Hoắc Miên.
"Cảm ơn sự chúc phúc của ngài."
Chào viện trưởng Ngô, Hoắc Miên đi ra khỏi phòng họp. Cô đang vui vẻ, cô thật sự hi vọng khu điều dưỡng phía Nam có thể chỉnh đốn và cải cách.
Trở thành một khu điều dưỡng đầy hi vọng, chứ không phải là một khu điều dưỡng hủ bại.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ ba viện trưởng Ngô nói muốn đưa cô ra nước ngoài học tập.
Đối với người khác mà nói, đây là cơ hội trăm năm khó gặp, nhưng cô lại từ chối một cách nhẹ nhàng.
Thật ra, đối với Hoắc Miên mà nói, có thể ở bên cạnh Tần Sở mới là hạnh phúc lớn nhất. Ngoại trừ anh, thì cô không có theo đuổi gì khác nữa rồi.
Hoắc Miên tan làm về nhà, Tần Sở cũng vừa về, còn đang nấu ăn.
Hoắc Miên đi vào, ôm eo Tần Sở từ phía sau, giọng nói mang theo sự nũng nịu.
"Tần đại nhân, vất vả rồi."
"Em đói bụng không?" Tần Sở quay người lại, dịu dàng nâng mặt Hoắc Miên lên.