Editor: Nguyetmai
"Dựa vào việc tôi là cấp trên của cô.""Cô đừng tưởng rằng với cái chức y tá trưởng quèn của cô thì có thể muốn làm gì thì làm. Cô tới đây làm không lâu bằng tôi, vênh váo cái gì mà vênh váo? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám trừ lương của tôi, thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu.""Đình Đình, lúc Tống Lâm còn làm y tá trưởng, dù cô có kẹt xe thì cũng sẽ gọi điện thoại báo cho cô ấy, cho nên cô ấy không ghi cô đến muộn. Nếu cô cũng gọi điện thoại báo cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ nể tình mà tha cho cô. Là do cô không coi tôi ra gì, tôi vẫn nói câu cũ, cô kính tôi một thước, tôi nhường cô một trượng. Cô không nể mặt tôi, tôi đây không phải là bánh bao, mặc cho cô ức hiếp. Cô có thể không nộp tiền phạt, tôi sẽ nói với cấp trên đuổi việc cô, cứ như vậy đi.""Hoắc Miên, con khốn này…" Vương Đình Đình tức giận mắng sau lưng Hoắc Miên.Cô ta luôn cảm thấy Hoắc Miên cố ý nhắm vào cô ta, gây khó dễ cho cô ta.Thật ra, Hoắc Miên chỉ dùng thái độ giải quyết việc chung mà thôi. Bởi vì khu điều dưỡng phía Nam đã bắt đầu chỉnh đốn, cho nên cô và các y tá trưởng khác đã họp riêng với nhau.Nhắm vào những cô y tá có nếp sống xấu, bắt đầu chỉnh đốn từng người một, đến muộn về sớm đều phạt tiền, làm sai cũng sẽ bị ghi lỗi.Viện trưởng Ngô nhanh chóng phê duyệt, quyết định hoàn toàn chỉnh đốn và cải cách khu điều dưỡng phía Nam.Hoắc Miên trở thành ngòi nổ trong lần chỉnh đốn và cải cách này. Tuy tinh thần nghề nghiệp của cô đáng tôn trọng, nhưng cô lại bị rất nhiều người thù hận, xa lánh, thậm chí là cô lập.Lúc ăn cơm trưa trong nhà ăn, không có ai bằng lòng ngồi cùng bàn với cô, người nào cũng chỉ trỏ nói xấu cô.Có điều, Hoắc Miên đã quen rồi, cô không để ý người khác nói cái gì.Buổi chiều, Hoắc Miên đến phòng số 2 kiểm tra phòng, phát hiện ông Lưu đã dọn dẹp đồ xong."Ông ơi, chiều nay ông xuất viện ạ?""Đúng vậy, thoáng cái đã hơn hai tháng rồi, thời gian trôi nhanh thật." Ông Lưu cười hiền hòa."Sức khỏe của ông khôi phục không tệ, chỉ cần kiểm soát chế độ ăn uống là được rồi, ông nhớ tuyệt đối không thể uống rượu và ăn đồ ngọt.""Biết rồi biết rồi, cháu dài dòng quá.""Ha ha, cháu vì sức khỏe của ông mà.""Ông biết, thật ra ông rất thích cháu, cháu không làm cháu dâu của ông, thật đúng là đáng tiếc." Ông Lưu thở dài."Ông xem, lại nữa rồi." Hoắc Miên che miệng cười."Nghe nói cháu có bạn trai rồi, không biết con nhà ai may mắn như vậy. Nói tóm lại, trong khoảng thời gian này cháu chăm sóc ông rất tốt, sau này nhớ thường liên lạc với ông, rảnh rỗi đến nhà ông chơi cờ. ""Vâng ạ, ông yên tâm, chỉ cần ông dưỡng bệnh cho khỏe, thì cháu sẽ đi thăm ông.""Aizz, thật sự là không nỡ, hay là chúng ta lại chơi một ván cờ, ông bảo tài xế chờ một lát.""Ôi… làm vậy không ổn đâu." Hoắc Miên lộ vẻ khó xử."Chỉ một ván thôi mà, lần này cháu đừng nhường ông, hai chúng ta dùng hết bản lĩnh của mình đi." Nói xong, không đợi Hoắc Miên trả lời, ông Lưu hưng phấn như một đứa trẻ, mau chóng lấy bộ cờ tướng bày ra. Hoắc Miên bất đắc dĩ, không nỡ từ chối mong muốn của ông cụ, cùng ông chơi một ván cờ.Cuối cùng vẫn là Hoắc Miên thắng, ông Lưu giơ ngón tay cái lên: "Cháu thông minh quá, nhìn xa trông rộng nữa, từng bước bày cục, lừa ông vào.""Binh bất yếm trá." Hoắc Miên cười nói."Ông đi đây, cháu nhớ đến thăm ông đấy."Ông Lưu xuất viện trong sự đón chờ của người nhà. Nói thật, Hoắc Miên không nỡ xa ông.Khoa chỉnh hình lần lượt có thêm bệnh nhân mới. Có điều, Hoắc Miên đã là y tá trưởng, cho nên cô không cần tự mình chăm sóc bệnh nhân.
Buổi chiều, Vương Đình Đình bỗng nhiên tới phòng làm việc của Hoắc Miên, hỏi trước mặt mấy cô y tá: "Y tá trưởng, nghe nói buổi chiều cô chơi cờ cùng bệnh nhân trong giờ làm việc. Chẳng lẽ đây không phải là phạm lỗi sao? Chẳng lẽ cô không nên đi nộp tiền phạt sao? Đừng nói cho tôi biết cô có đặc quyền đấy nhé."