Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Editor: Nguyetmai


"Chồng… em, em, em…" Hoắc Miên nói liên tục ba chữ "em", một người luôn mồm miệng lanh lợi trở nên hốt hoảng."Em đi rửa hay anh đi rửa?""Như vậy không ổn lắm đâu." Hoắc Miên cúi đầu rất thấp, khuôn mặt đỏ như muốn nhỏ máu."Giúp anh rửa bát thôi mà, như vậy cũng không được sao?" Tần Sở tỏ vẻ thất vọng."Cái gì? Rửa bát?" Hoắc Miên ngẩng đầu, trợn tròn mắt."Nếu không thì sao chứ? Em cho rằng là gì? Rửa cái gì?" Tần Sở cười đắc ý.Hoắc Miên liền biết mình bị anh trêu...Cô lập tức nhào đến đấm vào vai Tần Sở: "Tần Sở, anh cố ý, rõ ràng là anh cố ý."Cô vừa chạm vào anh, đã bị đưa tay tóm chặt, sau đó đè mạnh xuống ghế sofa. 



Nụ hôn môi dài đến ba phút, hôn tới lúc Hoắc Miên mềm nhũn cả người, thở không ra hơi. Tần Sở mới buông cô ra, cười nói: "Nể tình em hiếm khi nghe lời, anh tha cho em đấy.""Tần đại nhân uy vũ khí phách!"Nói xong, Hoắc Miên đứng dậy đi về phía phòng bếp."Em đi đâu vậy?""Giúp anh rửa chén.""Đồ ngốc, làm sao anh nỡ để em rửa chén." Tần Sở mỉm cười."Thì ra anh thật sự đùa em à, em còn tưởng rằng anh để bát lại cho em rửa đấy.""Chỉ số thông minh của em là 130 thật à? Có phải em mua chuộc người kiểm tra cho em không?"Tần Sở cảm thấy phản ứng lúc này của Hoắc Miên không liên quan gì đến thiên tài, hoàn toàn là một cô nàng ngốc nghếch."Em cũng không biết tại sao nữa, cứ mỗi khi đứng trước mặt anh, chức năng thiên tài của em liền tự động mất hiệu lực, có lẽ anh là bug của em." Hoắc Miên bĩu môi oán giận."Chẳng lẽ em chưa từng nghe một câu nói?""Câu gì?" Hoắc Miên ngẩn ra."Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.""Vậy em là vỏ quýt còn anh là móng tay hả?" Hoắc Miên không cam lòng hỏi."Không phải, anh mới là người bị em hàng phục." Tần Sở trả lời cực kì thẳng thắn.Hoắc Miên cười không dứt, ôm cổ Tần Sở, bắt đầu đùa giỡn ầm ĩ. Thật ra, ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được, bất giác cô đã quen với việc ở chung với anh.Chỉ cần không ai nhắc tới chuyện cũ không vui và thái độ của cha mẹ hai bên thì tất cả đều rất tốt.Sau khi lên giường, Tần Sở ôm Hoắc Miên, trong lòng tràn đầy hạnh phúc."Tiểu Miên.""Vâng.""Khi nào bệnh viện của em cho nghỉ dài hạn?""Em chưa hỏi, cũng không biết được nghỉ mấy tháng nữa.""Có thể tháng sau anh sẽ đi Úc khảo sát, lúc đó anh muốn dẫn em đi cùng. Chúng ta đăng ký kết hôn lâu rồi, mà anh còn chưa dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, thật sự là xấu hổ.""Không đâu, người ta nói chỉ cần trong lòng có yêu, thì nơi nào cũng là Maldives mà." Hoắc Miên cười khẽ, ôm chặt Tần Sở. Tần Sở cúi đầu, tham lam ngửi mùi hương cơ thể của riêng cô.Sau đó, anh nói khẽ như một đứa bé: "Nếu sau này chúng ta có con, thì anh hi vọng con có nhan sắc giống anh, chỉ số IQ giống anh, năng lực giống anh, tính cách cũng giống anh luôn.""Còn em thì sao?" Hoắc Miên vẻ mặt uất ức."Chòm sao giống em là đủ rồi, cung Xử Nữ cuồng công việc.""Tần Sở, cái đầu anh này…" Hoắc Miên không kìm được mắng, bởi vì Tần Sở ức hiếp người quá rồi.Con của bọn họ giống anh hết, chỉ có nhóm máu là giống cô.Nhóm máu có gì ý nghĩa chứ?"Chỉ số IQ giống em là được, em là thiên tài chỉ số IQ 130.""Anh không nhìn ra là 130, nói là 30 thì đúng hơn." Tần Sở cười.Hoắc Miên lập tức nhào tới Tần Sở cắn loạn như một chú nai con.Sáng hôm sau, hai người cùng lái xe ra đi làm. Tần Sở và Hoắc Miên tách nhau ở cửa, Tần Sở lái xe đến GK.Lúc còn khoảng hai cây số nữa tới khu điều dưỡng phía Nam, Hoắc Miên đang đợi đèn đỏ thì bị người đuổi theo đuôi.Sau đó "rầm" một tiếng, xe của cô bị đâm cho rung bần bật.Đây là lần đầu tiên từ khi cô lái xe xảy ra chuyện như vậy, vấn đề là cô đang đợi đèn đỏ thì người phía sau lái xe đâm lên.Hoắc Miên tức giận bước xuống xe, đau lòng nhìn đuôi xe bị lõm sâu."Ôi, gặp lại nhau rồi."Chủ chiếc Ferrari màu trắng bước xuống xe, vừa nói chuyện thì Hoắc Miên muốn điên rồi.Bởi vì chủ xe là người mà mấy ngày nay không gặp, Tô Ngự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận