Editor: Nguyetmai
"Đâu có, sao anh lại nghĩ xấu em như vậy?" Hoắc Miên bĩu môi, vẻ mặt uất ức.
"Vậy em nói cho anh biết tại sao em không đi làm?" Tần Sở nhớ sáng nay anh và cô cùng đi làm.
Không phải lúc này cô nên ở khu điều dưỡng phía Nam sao?
"Em… khụ khụ, em nói mà, anh đừng kích động đấy."
"Nói đi."
"Anh tha thứ cho em trước."
"Anh không biết em làm gì, làm sao mà nói tha thứ cho em được?"
"Anh không tha thứ cho em, em sẽ không nói, kiên quyết không nói, đánh chết cũng không nói." Hoắc Miên cảm thấy nếu cô nói bị xe đâm thì Tần Sở sẽ rất tức giận, bởi vì anh luôn rất quan tâm đến sự an toàn của cô.
"Được, anh tha thứ cho em."
"Thật sao?" Hiển nhiên là Hoắc Miên không tin.
"Thật."
"Gạt em anh là chó con."
Tần Sở bất đắc dĩ cười khẽ, nhéo mũi Hoắc Miên: "Nếu anh là chó, thì cũng là chó Berger, còn em chỉ có thể là chó lông xù."
"Thôi đi, anh mới là chó lông xù đấy!" Hoắc Miên không vui.
"Tiểu Miên, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Em… à… sáng nay em đi làm bị người ta đâm xe."
"Đâm xe?" Quả nhiên, Tần đại nhân lập tức căng thẳng.
"Đừng lo lắng, em không sao, chỉ là bị đâm trúng đuôi xe thôi."
Tần Sở nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em không bị thương, chỉ là cái xe của em mới gọi là bi kịch, cảnh sát giao thông đã xử lý, đối phương bồi thường toàn bộ, nhưng mấy ngày tới em không có xe đi làm rồi."
"Anh đưa em đi làm."
"Thôi đi, em sợ hôm sau sẽ lên trang nhất."
"Anh mua xe mới cho em."
"Không cần, em thích dùng những thứ đã quen, đợi sửa xe xong, em sẽ tiếp tục lái chiếc CC."
"Mấy ngày tới em đi làm như thế nào?" Tần Sở nhíu mày.
"Dễ mà, em đi xe buýt hoặc là xe taxi."
Tần Sở không nói chuyện, hiển nhiên là cảm thấy không ổn.
"Cho anh trà chiều này." Hoắc Miên đưa túi đồ ăn cho Tần Sở.
"Em không theo anh lên sao?"
"Anh bận như vậy, em lên thì không ổn lắm." Hoắc Miên ngại đến GK, không muốn công khai đi vào thế này.
"Có bận rộn thì cũng không thiếu thời gian tiếp em." Nói xong, không đợi Hoắc Miên trả lời, Tần Sở kéo tay cô đi vào trong.
Đi thang máy riêng dành cho Tổng giám đốc lên tầng cao nhất, đám thư ký đều sợ đến mức ngây người.
Ối trời ơi, Tổng giám đốc nắm tay một người phụ nữ đi vào phòng làm việc!
Tuy bọn họ không thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ, nhưng lại thấy rõ cách ăn mặc rất bình thường.
Chuyện này lập tức truyền khắp GK. Nghe được tin đồn, trong lòng Giang Lâm Nguyệt khó chịu.
Cô ta cầm một xấp hóa đơn lên tầng cao nhất, nhưng lại bị trợ lý Dương ngăn ở cửa.
"Anh có ý gì vậy? Tôi tới tìm Tổng giám đốc ký tên, là hóa đơn rất quan trọng."
"Xin lỗi, tổng giám chế Giang, Tổng giám đốc không tiếp khách."
"Bên trong là người rất quan trọng à?" Giang Lâm Nguyệt chưa từ bỏ ý định hỏi.
Trợ lý Dương gật đầu: "Đúng vậy, là người rất quan trọng của Tổng giám đốc, tổng giám chế Giang nên về đi."
"Người đó… là bạn gái của Tổng giám đốc sao?"
"Tôi không thể trả lời chuyện này, đây là chuyện riêng của Tổng giám đốc, đây không phải là chuyện cấp dưới như chúng ta có thể quan tâm." Lần đầu tiên Tiểu Dương lạnh lùng như vậy.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Tần Sở cầm điện thoại gọi nói chuyện công việc.
Hoắc Miên mở hộp bánh ngọt, cầm thìa múc một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Tần Sở.
Tần Sở ngoan ngoãn mở miệng ăn.
Sau đó, anh vừa ăn vừa truyền lệnh cho cấp dưới làm việc.
Bầu không khí rất không hài hòa, nhưng Hoắc Miên lại hiếm khi thấy một mặt này của Tần Sở, cho nên cô cảm thấy rất vui.
Hoắc Miên mở trà sữa, uống một hớp nhỏ.
Cô bỗng nhiên bị người đè trên cửa sổ thủy tinh, miệng bị cạy ra, toàn bộ trà sữa bị cướp đi.
Tần Sở bá đạo đoạt ngụm trà sữa đầu tiên từ trong miệng người ta, uống xong còn thỏa mãn liếm môi.
Vẻ mặt này thực sự là quá mê hồn…
"Tần đại nhân, anh làm cái gì vậy?" Hoắc Miên vừa bực mình vừa buồn cười.