Editor: Nguyetmai
"Tần Sở, cô gái của cậu phóng khoáng chưa kìa. Cô ấy coi thường sức mạnh của đàn ông chúng ta, tự vặn nắp chai kìa.""Không phải rất bình thường sao?" Tần Sở đã quen với một mặt mạnh mẽ của Hoắc Miên rồi.Nếu ngày nào đó anh nhìn thấy cô ỏn ẻn làm nũng nói cái này không biết cái kia không biết thì đó mới là bất ngờ. Cao Nhiên cười nói: "Cũng đúng, dân mạng nói cô gái không vặn được nắp chai là cô gái đang giả vờ giả vịt, lúc người ta tay không xé chuyển phát nhanh còn lợi hại hơn nhiều."Hoắc Miên bật cười.Lâm Tuyết Kiều ngượng ngùng nói thêm: "Chuyển phát nhanh của em đều do đồng nghiệp mở giúp, thật sự là em mở không được, có thể là do cơ thể em khá yếu, không có sức lực gì."Hoắc Miên cười khẽ, không tiếp lời. Với tài trí của cô, cô vừa nhìn đã hiểu nhân phẩm của em gái này.
Cho nên, những câu nói tiếp theo chỉ là tán gẫu bình thường, không nhắc tới cũng được.
Cao Nhiên và Tần Sở trò chuyện vui vẻ với nhau. Trong lúc này, Tần Sở luôn gặp thức ăn cho Hoắc Miên. Sợ cô ngại cay, anh nhúng thức ăn qua bát nước trong, rồi mới gắp cho cô ăn.Ngọt ngào tới mức Cao Nhiên không chịu nổi."Ôi, tôi nói này, hai người muốn âu yếm thì về nhà mà âu yếm, ở đây còn có người đấy.""Luật nào của Trung Quốc quy định không được thể hiện tình cảm?" Tần Sở kiêu ngạo trả lời."Vậy cũng phải kiềm chế một chút chứ. Đại thần Tần, ở đây là nơi công cộng, cậu kiêng dè cảm giác của người khác chút đi.""Tôi thoải mái là được. Tại sao phải kiêng dè cảm giác của người khác chứ?"Cao Nhiên: "..." (đã chịu năm nghìn điểm tổn thương)Hoắc Miên bổ thêm một dao: "Huống chi, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp."Cao Nhiên: "..." (tổn thương tăng thêm mười nghìn điểm)"Tôi xin tuyên bố, lần sau mời hai người đi ăn, tôi sẽ mời riêng từng người, người đi trước người đi sau, đừng đi cùng nhau, tôi sẽ chết sớm.""Tuyệt đối không có khả năng, hai chúng tôi hoặc cùng đi hoặc không ai đi." Tần Sở nói dứt khoát."Má nó chứ, cậu cho rằng hai người là uyên ương à?""Sai rồi, tôi xin phép sửa lại, uyên ương là loài động vật không chung thủy, mỗi năm đều đổi một bạn đời, ca ngợi trong thơ ca đều là sai lầm và không khoa học. Anh là cảnh sát, anh nên đọc thêm nhiều sách thì hơn." Hoắc Miên nghiêm trang nhắc nhở."Tần Sở... cậu có thể quản Hoắc Miên không? Cô ta nói chuyện như vậy, sẽ không có bạn bè đâu.""Vợ tôi có tôi là được, không cần những bạn khác."Cao Nhiên: "…"Lúc Cao Nhiên và vợ chồng Tần Sở gặp nhau, mọi việc luôn trở nên rất buồn cười.Trước đây có Chu Linh Linh, thì cô ấy thỉnh thoảng sẽ nói giúp Cao Nhiên, đối phó với Hoắc Miên và Tần Sở. Còn cô em gái hôm nay tới đây, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, không chịu đáp lời.Bởi vì người ta cảm thấy mình là thục nữ, sẽ không nói chuyện linh tinh làm tổn hại đến hình tượng của mình."Lâm Tuyết Kiều, cô nói giúp tôi đi." Cao Nhiên cũng choáng."Anh Tần và chị Tần thật hài hước, vô cùng tốt." Lâm Tuyết Kiều cười ngại ngùng."Cô không cần gò bó, hai người họ đều là bạn bè nhiều năm của tôi, cứ thoải mái là được rồi." Thấy trạng thái của Lâm Tuyết Kiều, Cao Nhiên rất mất tự nhiên, cảm giác bầu không khí không bằng lúc có con mụ Chu Linh Linh.Sau khi bốn người ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Cao Nhiên đề nghị đi hát karaoke.Tần Sở nhìn Hoắc Miên, anh thì không sao cả, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.Hoắc Miên biết Tần Sở không có nhiều bạn bè, Cao Nhiên là người bạn tốt nhất của anh, cho nên cô không đành lòng từ chối. Sau đó, bốn người đi đến một quán karaoke sang trọng.Đặt phòng xong, Tần Sở và Cao Nhiên gọi rượu, Lâm Tuyết Kiều đứng ra hát ca khúc đầu tiên.Là bài hát "Cung Sư Tử" của Tăng Dật Khả. Giọng hát của Lâm Tuyết Kiều mềm mại, ỏn à ỏn ẻn, lại còn hát không theo nhịp bài hát, làm cho Hoắc Miên nghe không nổi nữa.Cô lấy cớ mua thức ăn đi ra ngoài hít thở không khí.Không ngờ gặp Tô Ngự ở cửa. Tô Ngự dẫn theo một đám bạn bè đi ra từ bên trong. Trong lúc vô ý nhìn thấy Hoắc Miên, anh ta dừng bước lại.