Editor: Nguyetmai
Quả nhiên, dù Tần Sở có kiêu ngạo, thì cũng không chống nổi một tiếng "chồng", một ánh mắt làm nũng của Hoắc Miên.
Anh hoàn toàn mềm lòng.
Cuối cùng, dưới sự ngầm đồng ý của Tần Sở, Hoắc Miên tung tăng nhảy tới đưa micro cho Tần Sở.
Cao Nhiên đã chọn bài hát xong, giai điệu quen thuộc vang lên.
"Im lặng là vàng" là bài hát tiếng Quảng mà Tần Sở và Hoắc Miên thích nhất thời cấp ba.
Không chỉ vì Trương Quốc Vinh hát hay, mà còn vì lời bài hát cực kì hay. Giọng hát khàn khàn du dương của Tần Sở vang lên…Số mệnh đã định sẵn cho bạn là giàu hay là nghèo,Là sai sẽ mãi mãi không thể là đúng, là thật vĩnh viễn là thật.Mặc cho người nói như thế nào, tôi chỉ cần giữ vững bổn phận,Vẫn luôn tin tưởng rằng im lặng là vàng.Đúng sai có công lý,Nói năng cẩn thận đừng mạo phạm người khác.Gặp phải gian khổ rét lạnh, đừng xem quá nghiêm trọng, Lòng tràn đầy tự tin, mặc kệ lời châm chọc và chất vấn.Cười mắng tùy người, làm người phải thoải mái vô tư.Lúc nghe Tần Sở hát bài này, bất giác sống mũi Hoắc Miên cay cay.Năm xưa, vì cô thích bài hát này, cho nên một người không thích nổi bật như Tần Sở, lại đứng ra hát bài này trước mặt thầy trò toàn trường trong tiệc Tết dương..Đêm đó, cô và anh nắm tay nhau đứng trên núi Nguyệt Nha ngắm sao suốt đêm.Thì ra bọn họ đã cùng nhau vượt qua nhiều năm tháng như vậy.Tần Sở hát xong một bài hát, Cao Nhiên lấy điếu thuốc từ trên miệng xuống, kẹp trên ngón tay, vỗ tay khen ngợi: "Người anh em, hát hay lắm, vẫn hay như năm xưa, đã thật."Lâm Tuyết Kiều nhìn Tần Sở bằng vẻ sùng bái, ngượng ngùng nói: "Anh Tần hát hay thật.""Hoắc Miên, chồng cô biểu hiện tốt như vậy, có phải tối nay cô nên tỏ vẻ gì không?" Cao Nhiên bắt đầu vui đùa.Hoắc Miên gối đầu trong ngực Tần Sở, vòng hai tay ôm chặt eo anh, trong phút chốc đã hóa thân thành fan. "Tần đại nhân, anh hát thật là hay, em cho anh ba mươi hai lượt like.""Anh không muốn lượt like, em cho anh một nụ hôn thì thực tế hơn.""Ơ… bên cạnh còn có người, làm vậy không ổn đâu.""Đợi về nhà bù cũng được."Hoắc Miên: "…"Nghe cuộc đối thoại mờ ám của hai người, Cao Nhiên cảm khái: "Xem ra tối nay mình đề nghị đi hát là đúng, nói không chừng mình đi làm "Tống Tử Quan Âm" cũng được đấy. Tần Sở, nếu hai người có cục cưng, thì nhất định phải để tôi làm cha nuôi đấy.""Có người cha nuôi đen tối như anh, cục cưng còn có thể trong sáng sao?" Hoắc Miên lập tức phản bác.Nhìn chung thì cả bốn người đều chơi vui vẻ, tất nhiên là ngoại trừ Lâm Tuyết Kiều hơi gò bó.
Gần mười một giờ, bốn người ra khỏi quán karaoke. Hoắc Miên và Tần Sở lái xe về Hoàng Gia Lâm Uyển. Trên đường đi, Hoắc Miên hóng hớt: "Chồng ơi, anh nói đêm nay Cao Nhiên có thành công hay không?""Em nên hỏi cô gái đó có thành công hay không mới phải? Dù sao cũng là cô ta chủ động tiếp cận Cao Nhiên.""Trong đội hình sự, Cao Nhiên là một cảnh sát khá xuất sắc, vừa đẹp trai lại vừa là đội trưởng." Hoắc Miên cảm khái."Đều không quan trọng, quan trọng là… cha Cao Nhiên là Phó Giám đốc công an tỉnh.""Anh nhìn ra rồi sao? Tần đại nhân thật tinh mắt!" Hoắc Miên rất phục năng lực nhìn người của Tần Sở. Tuy cả đêm anh không nói gì với cô gái kia, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra cô ta là một người vô cùng thực tế, chủ động tiếp cận Cao Nhiên."Nếu là như vậy thì không có gì phải nói nữa rồi." Hoắc Miên cảm thấy Cao Nhiên và cô gái đó không có khả năng ở bên nhau.Sự thật đúng là như vậy, hai vợ chồng Hoắc Miên đã đoán đúng.Lâm Tuyết Kiều giả vờ uống say, mơ mơ màng màng nằm trên đùi Cao Nhiên, cho rằng có thể cùng Cao Nhiên có một đêm đẹp.Nhưng Cao Nhiên lại lái xe chạy thẳng đến dưới lầu nhà cô ta, gọi cô ta thức dậy, đưa cô ta lên lầu, sau đó lái xe về nhà.Đối với Lâm Tuyết Kiều, Cao Nhiên chỉ nghĩ thử xem mà thôi. Anh ta đã từng tuổi này rồi mà không có bạn gái, để người ta nói ra nói vào thì cũng không hay.Thế nhưng, trải qua một buổi tối đi cùng nhau, anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì, cũng hoàn toàn không thích kiểu con gái yếu đuối này.Tần Sở và Hoắc Miên vừa về đến nhà, điện thoại của Tần Sở liền đổ chuông dồn dập.Sau khi nghe điện thoại, Tần Sở nói với Hoắc Miên: "Em ngủ trước đi, anh về biệt thự bên kia xem một lát, mẹ anh bị bệnh.""Vâng." Hoắc Miên gật đầu.Tần Sở lái xe về đến nhà họ Tần mới phát hiện Giang Lâm Nguyệt còn chưa đi về."Tổng giám đốc Tần, anh đã trở về?""Mẹ tôi đâu?" Tần Sở không hề nhìn Giang Lâm Nguyệt, chỉ nhíu mày hỏi.