Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

"À, không có gì, bỗng nhiên nhớ ra còn có ít đồ quên lấy, khi nào cô rảnh thì mang đến cho tôi."

"Được, lúc về tôi sẽ tìm." Hoắc Miên gật đầu.

"Cô lấy rồi thì đưa thẳng cho Hà Mạn cũng được." Ninh Trí Viễn cố tình nói thêm để chọc tức Hoắc Miên.

Thế nhưng Hoắc Miên không cảm thấy có chút bất ngờ nào, chỉ bình tĩnh đáp lại: "Ừ."

Sau đó Hoắc Miên đi lướt qua anh ta.

Trong lòng Ninh Trí Viễn cảm thấy rất khó chịu, nói anh ta không có tình cảm gì với Hoắc Miên là giả, dù sao thì anh ta đã theo đuổi cô lâu như vậy.

Ở bên nhau ba năm, cô đối xử với anh ta rất tốt, hôm nay đột nhiên chia tay, sao trong lòng anh ta có thể không khó chịu?

Anh ta còn tưởng Hoắc Miên sẽ không chịu nổi, dù sao thì bây giờ anh ta đang quen Hà Mạn.


Nhưng ánh mắt vừa rồi của Hoắc Miên hoàn toàn không có chút đau lòng nào.

Chẳng lẽ… mấy năm qua, cô chưa hề yêu anh ta sao? Cô chỉ yêu người bạn trai cũ kia?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Ninh Trí Viễn sầm xuống.

Hoắc Miên tan làm, đi thẳng về nhà, mua một ít thuốc bổ cho mẹ. Dù sao mẹ cũng vừa xuất viện, mà mẹ chưa bao giờ nhìn cô với vẻ mặt thiện cảm, cho nên sau khi đưa thuốc bổ, cô cũng không ở lại ăn cơm.

Sau đó, cô quay lại phòng trọ, quét dọn sạch sẽ một lượt, phát hiện ra vài món đồ vụn vặt của Ninh Trí Viễn.

Cô cẩn thận đặt vào trong một chiếc hộp đựng đồ, định mai mang đi.

Cuối cùng, cô kiệt sức nằm trên giường, mở điện thoại chuyển khoản thanh toán tiền nợ thẻ tín dụng, may là chưa quá hạn, chứ không thì tiền lãi thật sự cao đến mức dọa chết người.

Sau đó, cô lại nhắn tin trên Wechat cho Chu Linh Linh.

"Có đấy không?"

"Có."

"Nhắn số thẻ đi, tớ trả tiền."

"Nhanh vậy? Tớ không cần gấp đâu." Chu Linh Linh đáp lại.

"Cậu không gấp nhưng tớ sốt ruột, cảm giác thiếu nợ người khác thật sự rất khó chịu."

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Ninh Trí Viễn trả tiền đặt cọc nhà cho cậu rồi à?" Chu Linh Linh hỏi.


"Ừ." Để tránh việc giải thích quá nhiều, Hoắc Miên chỉ ừ bừa cho qua, không muốn nói quá nhiều, rằng số tiền đó là bệnh viện thưởng vì đã làm trợ thủ cho Tần Sở.

"Vậy là khá tốt, ha ha, cậu đã có danh dự như vậy, nếu lần sau cậu mượn thì tớ vẫn sẽ cho cậu mượn thoải mái." Chu Linh Linh gửi lại một khuôn mặt cười.

Sau đó, cô ấy gửi số thẻ ngân hàng, Hoắc Miên gửi tiền sang số thẻ đó.

Sau khi dùng tiền thưởng của bệnh viện trả nợ, tuy cô chỉ còn lại hai nghìn tệ tiền sinh hoạt, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô nằm trên giường, mở một bản nhạc dương cầm, đột nhiên cảm thấy cuộc sống đơn giản thế này cũng rất tốt đẹp.

Đội cảnh sát hình sự ở trung tâm thành phố.

"Đội trưởng Cao, đêm nay càn quét một ổ mại dâm, bắt được không ít người về." Một cảnh sát trẻ nịnh nọt ton hót nói.

Cao Nhiên vỗ vỗ vai cảnh sát trẻ kia: "Làm cho gọn gàng vào, các anh em vất vả rồi."

"Đội trưởng Cao, có một khách uống say rồi, chúng tôi hỏi anh ta muốn gọi cho ai đến nộp tiền bảo lãnh thì anh ta không chịu nói, điện thoại có mật mã, chúng tôi không mở được. Bây giờ không liên lạc được với người nhà anh ta, phải xử lý thế nào đây?"


"Để tôi đi xem." Nói xong, Cao Nhiên liền đi về phía phòng tạm giam.

Đi vào chỉ thấy có một người đàn ông còn tuổi trẻ, hai má đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu.

Cao Nhiên nhíu mày: "Đồ vật tùy thân của anh ta đâu? Lấy ra."

"Đội trưởng Cao, ở đây." Cảnh sát trẻ đưa một chiếc điện thoại hàng hiệu ra.

Cao Nhiên kéo màn hình, phát hiện là khóa vân tay, liền đi qua cầm tay người say kia đè lên.

Cảnh sát trẻ bên cạnh không thể không giơ ngón cái lên khen: "Đội trưởng lúc nào cũng có chiêu."

Sau khi mở khóa điện thoại, lúc nhìn thấy rõ ảnh nền cô gái thanh tú, Cao Nhiên hơi nhíu mày.

"Cô gái này là…. Hoắc Miên?" Cao Nhiên không chắc lắm lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận