Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Hoắc Miên lắc đầu: "Không phải, em chỉ muốn cho mẹ em thêm một ít thời gian, dù sao sức khỏe của mẹ không tốt, em sợ nhất thời mẹ khó có thể tiếp thu được."

Tần Sở nhìn chằm chằm Hoắc Miên một lúc lâu, cuối cùng thua trận trong ánh mắt chân thành của cô.

"Vậy cứ làm theo lời em nói đi."

Nói xong, Tần Sở đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh muốn đi đâu?"

"Trở về tập đoàn." Tần Sở vừa nói vừa cởi áo blouse trắng đi ra ngoài.

"Ăn cơm rồi hẵng đi, dưới lầu có căng tin nhân viên." Hoắc Miên nói xong câu đó thì hơi hối hận. Sao người như Tần Sở có thể đến căng tin nhân viên ăn chứ?

"Không cần."

Quả nhiên anh từ chối.

Vừa đi đến cửa, Tần Sở chợt nhớ ra cái gì đó, bèn quay lại cầm cốc nước trên bàn uống cạn.


"Vị không tệ." Nói xong câu đó, Tần Sở đi ra ngoài.

Hoắc Miên há hốc mồm, chỉ là một cốc nước mà thôi, ngon đến vậy sao?

Lúc Tần Sở trở lại tập đoàn, trợ lý Tiểu Dương đã sắp phát điên rồi.

Tổng giám đốc mất liên lạc năm giờ, điện thoại tắt máy, tìm khắp nơi không thấy.

Làm hại anh ta phải xin ý kiến của Chủ tịch. Kết quả thì hay rồi, Chủ tịch chuyện bé xé ra to, kêu gọi mọi người tìm Tổng giám đốc, còn suýt báo cảnh sát.

"Tổng giám đốc Tần, anh trở lại rồi." Trợ lý Tiểu Dương vẻ mặt đưa đám.

"Chuyện gì vậy?"

"Có một văn kiện quan trọng cần anh ký tên, nhưng tôi gọi điện thoại cho anh không được. Cuối cùng, tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch, Chủ tịch tới xử lý rồi, nhưng…"

"Nói hết đi."

"Nhưng hình như Chủ tịch rất lo lắng cho an nguy của anh, rất nhiều người trong tập đoàn đang tìm xe của anh, tìm khắp cả thành phố, mọi người còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tổng giám đốc Tần, rốt cuộc anh đi đâu vậy?"

"Tôi đi đâu cần phải báo với cậu sao?" Tần Sở nhìn Tiểu Dương bằng ánh mắt sâu kín.

"Không không, tôi không cóý này, tôi chỉ lo lắng cho an nguy của Tổng giám đốc Tần mà thôi. Còn nữa, trong tập đoàn thật sự có quá nhiều chuyện, năm tiếng đồng hồ không tìm thấy anh, tôi thật sự không ứng phó nổi."

"Nếu vị trí trợ lý của GK nhàn hạ như vậy thì tôi tiêu ba mươi nghìn tệ mời cậu làm gì?" Tần Sở hỏi ngược lại.

Tiểu Dương nghẹn lời.

Có điều hình như Tổng giám đốc nói rất có lý. Không phải trợ lý là người giúp anh xử lý những chuyện lộn xộn sao?

"Tổng giám đốc Tần, những văn kiện này cần anh ký, anh xem thử."


"Ừ." Tần Sở gật đầu, sắc mặt khó coi.

"Tổng giám đốc Tần, hình như anh không thoải mái lắm?"

"Rót cho tôi cốc nước." Tần Sở phân phó.

"Vâng."

Tiểu Dương cẩn thận đặt cốc nước ấm lên bàn.

Tần Sở vừa nhìn đống văn kiện chồng chất thành núi, vừa cầm cốc nước uống một ngụm.

Sau đó anh khẽ nhíu mày.

"Làm sao vậy? Tổng giám đốc Tần, có phải nước quá lạnh không?"

"Vì sao uống không ngon?" Tần Sở ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.

Tiểu Dương ngẩn ra, sau đó giải thích: "Đây không phải là cà phê hay trà, chỉ là nước ấm mà thôi, tất nhiên là không có mùi vị gì rồi."

"Nhưng vừa rồi tôi uống rất ngon."

"Ơ… Tổng giám đốc Tần vừa uống ở đâu? Để mai mốt tôi đi xem người ta uống nước hiệu gì."


Tần Sở không lên tiếng nữa, lập tức cúi đầu nghiêm túc làm việc.

Sau phẫu thuật, tình trạng của Cảnh Chí Tân rất tốt, Hoắc Miên nói tin tức cho mẹ biết. Tuy mẹ cô vẫn không vui nhưng có vẻ thả lỏng hơn nhiều.

Côđi ra khỏi phòng bệnh, định đi lại chỗ y tá trưởng khoa phụ sản báo tin thì lại bị một người phụ nữ trung niên xa lạ ngăn lại.

"Cô là chị của Cảnh Chí Tân sao?"

"Bà là…"

"Tôi là người nhà trong vụ tai nạn xe cộ liên hoàn lần này, con tôi cũng bị thương nặng, gãy một chân."

"Tìm tôi có việc gì sao?" Hoắc Miên không nhận ra người này.

"Các cô có hài lòng với bồi thường của nhà đó không? Cô có bằng lòng nhận bồi thường không?"

"Bồi thường? Giải quyết riêng?" Hoắc Miên hơi ngẩn ra, không có ai tìm cô mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận