"Mẹ, con đi ra ngoài nghe điện thoại, thời gian không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi đi, ngày mai con làm thủ tục xuất viện cho mẹ, sau đó chúng ta đi thăm Chí Tân." Nói xong, Hoắc Miên cầm điện thoại dè dặt ra khỏi phòng bệnh.
"A lô." Hoắc Miên nhỏ giọng nghe điện thoại.
"Em ở đâu?" Tần Sở hỏi.
"Bệnh viện."
"Khi nào về?"
"Em trực đêm."
"Lúc nào tan ca?"
"Sáng mai."
"Anh đón em."
"Không cần."
"Vì sao?" Tần Sở không vui, chẳng lẽ cô còn muốn anh nhắc nhở bọn họ đã là vợ chồng sao?
"Bởi vì chiếc Audi R8 của anh quá nổi bật, em không muốn bị người trong bệnh viện bàn tán. Hơn nữa… xe của viện trưởng còn không bằng xe của anh." Nếu Hoắc Miên nhớ không lầm thì viện trưởng lái chiếc Audi A8.
Nếu cô mà ngồi lên chiếc Audi R8 đó ngay trước cổng bệnh viện, thì có lẽ cô sẽ bị người ta nói không ra một cái gì.
Đầu dây bên kia, Tần Sở im lặng, Hoắc Miên cảm thấy anh đang tức giận.
"Thật ra em có thể tự mình đi xe buýt." Hoắc Miên bổ sung một câu.
Cạch, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Tính tình của anh vẫn giống như bảy năm trước, kiêu ngạo lại mâu thuẫn, đúng là một tên quái đản.
Trực xong ca đêm, Hoắc Miên cực kì buồn ngủ, sáng sớm thức dậy liền đi làm thủ tục xuất viện cho mẹ.
Sau đó, hai người cùng đi phòng bệnh VIP. Chí Tân còn chưa tỉnh lại, bác sĩ Lưu nói các chỉ số đã ổn định, tỉnh dậy chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn. Cuối cùng, mẹ ở lại chăm sóc Chí Tân, Hoắc Miên định về nhà ngủ bù.
Mấy ngày nay, cô luôn chạy qua chạy lại trong bệnh viện, cô mệt sắp chết rồi.
Lúc Hoắc Miên đi tới cửa bệnh viện, một chiếc Volkswagen CC màu trắng dừng trước mặt cô.
Cô đang tò mò không biết chuyện gì thì người trong xe hạ cửa kính xe xuống, nói: "Lên xe."
"Ơ… sao anh lại tới đây?"
Hoắc Miên không ngờ Tần Sở lại tới, còn lái chiếc Volkswagen CC thế này.
Xe phía sau liên tục ấn còi, bởi vì chủ xe kiêu căng đỗ xe ở cửa bệnh viện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự giao thông.
Hoắc Miên không dám lằng nhằng nữa, lập tức mở cửa ngồi kế người lái.
Tần Sở hài lòng lái xe đi.
"Anh…đổi xe?" Hoắc Miên nhỏ giọng hỏi.
"Anh mượn xe của trợ lý." Tần Sở bình thản đáp.
Có trời mới biết, sáng sớm ra anh đã phải gọi điện thoại cho Tiểu Dương nói muốn đổi xe với anh ta.
Trong lòng Tiểu Dương bối rối vô cùng, bảo anh ta lái chiếc Audi R8 của boss đi làm, trong lòng anh ta không hiểu ra sao.
Còn nữa, không biết chiếc Volkswagen CC không đến ba trăm nghìn tệ tốt chỗ nào, tại sao lại có thể vào mắt boss?
Hỏi một câu xong, Hoắc Miên không nói nữa, hai người đều im lặng.
"Muốn ăn gì?"
"Hả?" Tần Sở hỏi đột nhiên, Hoắc Miên hơi mê man.
"Muốn ăn gì?"
"Không ăn, em không muốn ăn."
"Ăn món Trung hay món Tây?" Tần Sở mặc kệ Hoắc Miên phản ứng, tiếp tục hỏi.
Xoắn xuýt nửa ngày, người này vẫn báđạo như năm xưa, cô bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
"Món Trung."
Mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa Nhất Phẩm Vương Phủ.
Tần Sở dẫn Hoắc Miên vào trong, đi lên phòng riêng ở lầu hai.
Gọi sủi cảo tôm, cháo thịt, trà sáng.
Lâu rồi Hoắc Miên không ăn bữa sáng thịnh soạn như vậy. Cô vừa ăn vừa lén nhìn Tần Sở.
Anh vừa nhã nhặn ăn sáng, vừa kéo màn hình điện thoại xem thị trường chứng khoán hôm nay.
"Em ăn xong rồi." Hoắc Miên đặt muỗng xuống, từ từ nói.
"Ừ, vậy em tính tiền đi." Tần Sở nói nước chảy mây trôi.
"Cái gì? Tại sao là em tính tiền?" Hoắc Miên sắp phát khùng. Cô cảm thấy Tần Sở không phải là người hẹp hòi. Hơn nữa, Nhất Phẩm Vương Phủ là nơi nào chứ, ở đây một bữa sáng ít phải một nghìn tệ. Có bị bẽ mặt hay không?
Trên người cô làm gì có nhiều tiền mặt như vậy, cô chỉ có hơn hai trăm tệ để tiêu vặt thôi.
Tần Sở ngẩng đầu, cầm khăn giấy tao nhã lau miệng, nói vô cùng nghiêm túc: "Tối qua anh đã gửi tiền lương tháng này của anh qua thẻ của em rồi, đương nhiên là em phải tính tiền."
"Em…"
Hoắc Miên hoá đá tại chỗ.