Đến cổng trường, anh nói với người lái xe là đưa bạn bị ốm về nhà.
Người lái xe nói là có thể đưa Nhật Hoàng hay Diệp Nhi đưa về mà.
Anh kiên quyết tự mình đưa về.
Nói với người lái xe là do mình gây ra áp lực khiến cô bạn mệt.
Đưa về tận nhà chờ đến khi tỉnh để nói một lời xin lỗi với bạn ấy.
Người lái xe cũng không còn cách nào khác đành để cậu chủ của mình đi.
Gọi điện báo lại tình hình cho bà chủ.
Chỉ biết là bà đã tức sôi máu lên như thế nào.
Tuấn Duy là như vậy khác nào là tự tránh mặt khỏi bữa cơm tối nay.
Nhưng bà không thể không làm gì được.
Gây sai với người ta, còn khiến người ta ốm thì phải chăm sóc cho đến khi tỉnh lại để xin lỗi.
Tuấn Duy biết khi nói như vậy là vẫn có người theo dõi xem điều ý có đúng sự thật không.
Anh khẽ nói với cô là nằm im động đậy cái là hỏng việc liền.
Cô ngoan ngoãn nằm im, không động đậy gì.
Nằm trong vòng tay anh, cô ngửi thấy mùi hoa nhài nhè nhẹ từ anh.
Hương thơm dễ chịu khiến cô cảm thấy dễ chịu ngủ liền một giấc.
Anh thấy cô ngủ rồi thì yên tâm được phần nào.
Cứ như vậy anh ôm cô về suốt 1 dọc đường khá dài.
Hai con người đi sau thấy tình hình có vẻ ổn thì liền bàn bạc việc gì đó.
Đôi khi còn cười khúc khích nghe hơi sai sai.
Anh không quan tâm lắm cố gắng làm sao để hoàn thành việc này một cách nhanh nhất có thể.
Về đến nhà Linh Anh, Diệp Nhi đưa tay gõ cửa.
Mẹ Linh Anh ra mở cửa, thấy Diệp Nhi thì vui cười tiếp đón.
Không thấy con gái đâu bà hỏi thì Nhật Hoàng bảo cậu ấy hơi mệt nên ngủ rồi.
Cậu ấy đang ngủ ngon lành trong vòng tay bạn cháu kia kìa.
Mẹ cô ngó qua thấy một chàng trai khá cao, đẹp trai sáng sủa.
Tay đang ôm cô con gái của bà.
“ Làm phiền cháu rồi.
Cái con bé này.
“ – Bà nói với Tuấn Duy rồi tính đánh thức cô dậy.
“ À bác không sao đâu.
Lỗi một phần do cháu mà.
“ – Anh đáp lại bà.
“ Phiền cháu đưa nó lên tầng vậy.
Phòng của nó bên tay phải cầu thang ý nhé.
“ – Bà nói với Tuấn Duy, nhờ anh mang Linh Anh lên tầng giúp bà.
Anh ôm cô lên phòng, đặt cô vào giường kéo chăn lên đắp cho cô.
Nhìn cô ngủ ngon lành, anh thấy nhẹ nhàng đi phần nào.
Tuấn Duy đi xuống dưới nhà, thấy lũ bạn đang ngồi uống nước ăn uống như ở nhà.
Anh ngồi xuống đang suy nghĩ không biết thế nào để ở lại đây lâu hơn.
Mẹ Linh Anh xong việc, ngồi xuống trò chuyện với Tuấn Duy.
Anh lễ phép đáp lại.
Thầm nghĩ rằng nếu mẹ mình được một phần như mẹ Linh Anh thì tốt biết bao.
Trời xâm xẩm tối, cô nàng Linh Anh vẫn ngủ say tít.
Ba người kia đang mong cô nàng ngủ lâu lâu một chút.
7h tối, cô nàng tỉnh dậy.
Thấy mình nằm trong phòng mà giật mình ngồi dậy.
Ngẫm lại mọi thứ diễn ra vài tiếng trước.
Cô đứng dậy thay giặt quần áo rồi xuống nhà ăn cơm.
Đi xuống thấy cả nhà đang ăn cơm, cô bất ngờ khi thấy anh vẫn còn ở đây.
Mẹ thấy cô xuống liền gọi cô lại ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ.
Không khí gia đình ấm áp nơi đây khiến Tuấn Duy cảm thấy thật khác.
Anh chưa bao giờ cảm nhận được không khí như vậy.
Trước giờ, gia đình anh luôn có một không khí rất ngột ngạt.
Bữa cơm cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.
Mệt mỏi, áp lực và cô đơn là những gì anh cảm thấy khi ở nhà.
Nhật Hoàng và Diệp Nhi là hai người duy nhất mà anh có thể tâm sự mọi lúc thấy đau đầu.
Giờ đây, cảm giác vui vẻ, ấm áp trong một gia đình được khơi lại dần trong lòng anh.
Nhìn những người xung quanh mới quen không được bao lâu nhưng lại mang cho anh cảm giác được yêu thương che chở.
Nụ cười rạng rỡ trên môi mỗi người là thứ lâu rồi anh chưa được thấy trong gia đình mình.
Xong xuôi bữa tối, mọi người ra phòng khách uống nước nghỉ ngơi và nói chuyện.
Hai cô gái vẫn tíu tít câu chuyện dang dở ban sáng.
Hai chàng trai vừa trò chuyện vừa hướng dẫn em trai Linh Anh một số bài tập khó.
Thực ra có thể hỏi Linh Anh cũng được nhưng ban nãy khi cô bảo em trai lên học thì Nhật Hoàng nói
“ Có bài nào khó không hiểu thì mang xuống anh giải đáp giùm nhé.
“
“ Vâng ạ “ – Em trai cô đáp.
Một lúc sau thấy anh chàng chạy xuống hỏi.
Vậy là Nhật Hoàng phải giải đáp giùm thằng bé.
Câu nào không biết quay sang hỏi Tuấn Duy.
Nói chuyện chán ch Nhật Hoàng chạy ra kéo Diệp Nhi lại bảo đến lúc đi về rồi.
Diệp Nhi “ ừm “ một tiếng.
Cả ba người lấy cặp sách, chào bố mẹ Linh Anh rồi ra về.
Cô đưa các bạn ra đến trạm xe nhưng đi cùng cô còn có thằng em trai.
Lúc nãy nó đòi đi theo.
Đến nơi chào tạm biệt thì em cô nói với Nhật Hoàng
“ Khi nào anh rảnh thì qua chơi với em nhé.
Cả hai anh chị kia nữa nhé.
“
“ Oke, khi nào rảnh anh chị qua chơi với em.
“ – Nhật Hoàng xoa đầu thằng bé đáp.
ê, bài tập được giải quyết xong.
Nhật Hoàng nhìn đồng hồ rồi nói nhỏ với Tuấn Duy.
Anh suy ngẫm một chút rồi gật đầu..